“Anh yêu em, Dung à!” Khi cả hai cùng tới cao trào, Mộ Thiếu Quân siết chặt eo cô, hôn lên môi cô, chân thành dịu dàng, khàn khàn giọng nói.
Tuyết Dung:”…..”
Cô, cô vừa nghe thấy cái gì?
Anh, anh, anh…..!!!
Anh, anh nói yêu cô sao?
Là yêu!
Là yêu sao?
“Anh nói lại đi!” Tình triều qua đi, cô mệt mỏi nằm trên người anh, được anh ôm vào lòng, cô không nhịn được mà hỏi.
Lời vừa rồi của anh, thực sự là thật sao?
Người đàn ông đó, nói yêu cô!?
Cô từng nghe nói, nếu khi bạn làm tình với một người đàn ông, trong giây phút cao trào ấy, anh ta nói yêu bạn bằng ánh mắt chan chứa tình yêu và sự dịu dàng, vậy chứng tỏ, anh ta thực sự yêu bạn!
Cô không biết lời nói kia có bao nhiêu đúng, thường nói, lời của người đàn ông khi ở trên giường hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng mà, ánh mắt khi anh nói lời yêu đó của anh, thực sự quá thâm tình, cô không thể ngăn được mình nghĩ nhiều.
Mộ Thiếu Quân ôm chặt lấy cô như trân bảo vậy quý, hôn lên trán cô, đối diện với ánh mắt lo sợ cùng chờ mong của cô, anh chân thành nhu tình lặp lại lần nữa, “Anh yêu em.” Thực sự rất yêu!
Cô nhìn anh không nói gì, chỉ là nước mắt bờ mi không ngăn được mà tràn ra.
Cô bật khóc!
Khóc vì hạnh phúc, khóc vì, lời yêu này được anh thổ lộ ngay trong đêm nay, ngay trong thời điểm này.
Cô hạnh phúc đến nức nở!
Cô cười trong nước mắt, nắm lấy tay anh, nói không nên lời.
Cô đã, chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!
Tưởng chừng như, sẽ không được đáp lại. Tưởng chừng như, sẽ không bao giờ có được tình yêu này của anh.
Mộ Thiếu Quân thấy cô khóc, trong lòng đau xót và khó chịu vô cùng. Anh vươn tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:”Đừng có khóc, em đừng khóc!”
“Không, em không khóc, em rất vui.” Cô mỉm cười nhìn anh lắc đầu, bởi vì quá vui mà cô mới khóc.
Cô hứng chịu trái đắng bao lâu nay, giờ được hái quả ngọt, bất ngờ quá, cô còn tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu mơ, cô nguyện không tỉnh lại. Nhưng đây là sự thật, người đàn ông cô yêu thầm bấy lâu nay cũng yêu cô.
Cho dù không biết tình yêu này của anh kéo dài bao lâu, nhiều bao nhiêu, nhưng như vậy là đủ với cô rồi!
Như vậy, đã tốt lắm rồi!
“Mộ Thiếu Quân!” Tuyết Dung nhìn anh, ngắm anh, anh cũng nhìn cô, ngắm cô. Rất lâu sau, cô khẽ gọi tên anh.
“Ừ, anh đây!”
“Em…Mộ Thiếu Quân, em cũng yêu anh.” Yêu anh rất nhiều, rất nhiều!
Mộ Thiếu Quân nghe thấy lời cô nói, anh sửng sốt, sau đó là niềm vui sướng vô bờ bến.
Cô ấy, cô ấy, cô ấy cũng yêu anh!
Cô ấy, cô ấy nói yêu anh!
Mộ Thiếu Quân hai mắt bừng sáng, đè cô xuống dưới thân, khóe miệng không khống chế được mà cong lên đẹp đẽ.
“Dung, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn mãi yêu em.”
???
!!!
Mộ Thiếu Quân nói xong lời nói ấy liền một lần nữa áp đảo lấy cô, cùng cô triền miên không dứt.
Tuyết Dung bởi vì nhiệt tình cùng tình yêu của anh khiến cho đầu óc mê muội, cho nên cô đã dễ dàng bỏ qua điểm mình thấy là lạ trong lời nói ấy.
……….
Trong căn phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh sáng đèn ngủ màu cam yếu ớt chiếu xuống, hắt lên tường hình bóng người đàn ông cô đơn, tịch mịch ngồi hút thuốc trên ghế.
Anh nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, cô nhỏ bé như vậy, cô lương thiện như vậy, yêu anh như vậy. Anh….
Anh không thể để cô vướng vào chuyện rắc rối mà cô không nên đối mặt này.
“Dung, anh yêu em cũng…xin lỗi!”
Hãy tha lỗi cho anh!
Ngày hôm sau, những tia nắng sớm ban mai chiếu rọi qua khe cửa sổ, hắt lên giường khiến người con gái đang ngủ trong chăn phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt, phát hiện bên cạnh mình đã không còn hình bóng ấy. Anh đã rời giường rồi sao?
Cô ngồi dậy, cũng thấy bản thân quần áo chỉnh tề rồi.
Nghĩ tới đêm tối hôm qua điên cuồng, phóng túng hết mình với người đàn ông đó, lại nghĩ tới khi cô ngủ anh giúp cô mặc lại quần áo, mặt đẹp của cô liền không tiền đồ mà nóng ran lên.
Người đàn ông đó, Mộ Thiếu Quân…anh đêm qua đã nói lời yêu với cô rồi!
Cô cũng nói lời yêu với anh rồi!
Cô, vui quá đi!
Là thật, tất cả đều là thật, không phải là mơ!
Mặc dù dưới hạ thân hơi đau nhưng cô vẫn có thể đi được, chỉ là, tướng đi có chút hơi kỳ quái.
Cô đi xuống nhà dưới, không thấy Mộ Thiếu Quân đâu mà ngược lại thấy một người giúp việc, người giúp việc này là thím đang giúp viện tại Mộ gia nội trạch mà.
“Thiếu phu nhân, cô xuống rồi. Mau lại đây ăn sáng đi.” Thím giúp việc vui vẻ đi tới đỡ lấy cô ngồi vào ghế, miệng không ngừng nói.
Cô gật đầu, “Sao thím tới đây?” Cũng cảm thấy hơi lạ. Chẳng lẽ là anh gọi thím đây tới?!
“Vâng, là cậu chủ hôm qua gọi điện cho phu nhân nói tôi đến đây giúp việc cho thiếu phu nhân.” Thím giúp việc trả lời rồi