Chương 17:
Cố Thâm ném nón bảo hiểm cho Vu Tiền, nhàn tản đi tới.
"Xong chưa?"
Vu Tiền đón lấy nón bảo hiểm, không hiểu đối phương muốn hỏi gì.
Cao Vi Như gật đầu, dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Xong."
Cô nhìn Cố Thâm, giọng điệu có chút đùa giỡn nói: "Nhưng Nam Hạ không có ý định hợp lại với cậu đâu, người còn định xuất ngoại."
Nam Hạ:...
Cái người này, không gây sự liền không vui hay sao vậy?
Cố Thâm cũng không nổi giận, nhàn nhạt liếc nhìn: "Dựng chuyện càng lúc càng thuận miệng rồi hả?"
Cao Vi Như cảm thấy nhàm chán, một mình quay lại đường đua.
Bình Trác cùng Vu Tiền thức thời cùng nhau ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, sắc mặt Cố Thâm vẫn nhàn nhạt, tâm tình cũng không có cao hứng.
Trời thu bắt đầu ngả về chiều liền có chút lạnh, gió nhẹ thổi qua, Nam Hạ rùng mình.
Cố Thâm chậm rãi đi tới gần cô, nhắc lại mấy lời Vu Tiền vừa nói, chăm chú cùng nghiêm túc: "Mặc kệ Cao Vi Như, đừng tin mấy lời cô ấy nói ba hoa."
Nam Hạ đáp: "Tôi tạm thời sẽ không xuất ngoại."
Chỉ là tạm thời.
Nam Hạ nhận thấy sắc mặt anh trầm xuống, lập tức nói thêm: "Cũng chưa chắc về sau sẽ đo."
Khóe mắt Cố Thâm hiện ra chút tiếu ý: "Cũng không có ý định hợp lại?"
Nam Hạ xấu hổ, cúi đầu không đáp.
Cố Thâm lại cho rằng cô đang suy nghĩ.
Sợ cô áp lực, Cố Thâm xì một tiếng: "Thôi cũng đừng tưởng bở, muốn hợp lại còn phải xem tôi có muốn không."
Cố Thâm thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Cô ấy có giải thích với em không?"
Trong lòng anh cũng mơ hồ xác định Nam Hạ không vì chuyện này mà chia tay anh, bất quá vẫn không chắc chắn.
Chỉ cần là nguy cơ, anh nhất định phải để nó biến mất.
Một lần nữa có cơ hội, anh không muốn mình phạm phải bất cứ sai lầm nào.
Đáy lòng Nam Hạ có chút co rút, thong thả gật đầu: "Thật ra không cần cô ấy giải thích, tôi cũng không nghi ngời chuyện này."
Cố Thâm nhìn cô: "Thật sự không hoài nghi?"
Nam Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Không có."
Khóe miệng Cố Thâm cong lên, nụ cười phảng phất tự giễu, không hoài nghi nhưng vẫn không do dự chút nào mà chia tay anh.
Nam Hạ bị biểu tình này của anh làm chấn động, nhớ tới năm đó cô tuyệt tình, lồng ngực phập phồng bất định, hô hấp cũng có chút loạn.
"Là bởi vì..."
Cô không nói tiếp.
Cố Thâm vươn tay xoa nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng trấn an tâm tình cô.
"Không muốn nói thì không cần nói.", anh lơ đãng nói, "Cũng đã chừng đó thời gian rồi, tôi cũng không phải không chờ nổi."
Cái người này, mới vừa rồi còn mạnh miệng nói cô muốn hợp lại còn phải đợi ý muốn của anh, lúc này lại thốt ra mấy lời này.
Anh vẫn luôn bảo bọc che chở cô như thế.
Không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho anh ấy.
Nam Hạ nhẹ nhàng cắn môi.
Cố Thâm đưa tay tới khẽ tách môi cô ra, nhẹ nhàng vuốt thẳng: "Đừng cắn môi, cắn hư thì phải làm sao bây giờ?"
Nam Hạ không cắn môi nữa, trong đôi mắt to tròn thanh thuần đều là bóng dáng anh, trong lúc bất chợt lại hé môi hồng, khẽ cắn một cái ngón tay đang đặt bên môi cô.
Cố Thâm hoàn toàn không nghĩ tới cô lại làm thế, muốn bao nhiêu câu người quyến rũ liền có bấy nhiêu.
Cả người anh cứng đờ, cắn răng nói: "Lá gan em cũng thật lớn."
Hành động của Nam Hạ là hoàn toàn vô ý thức.
Cô thậm chí còn không phát giác ra ý nghĩ này, thân thể đã vô thức hành động. Đợi đến lúc cô ý thức được thì đã hành động rồi.
Hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, xung quanh còn có rất nhiều người.
Nam Hạ nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Tôi...", cô rất nhanh tìm được một cái cớ hoàn mỹ, "Vốn là muốn cắn môi, không cẩn thận mà cắn trúng anh, xin lỗi."
Cố Thâm tới gần cô, hô hấp nóng bỏng đầy tính xâm chiến phả trên mặt cô.
"Không phải là muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?"
Nam Hạ lắc đầu: "Không."
Lúc này Vu Tiền ở đằng xa gọi Cố Thâm muốn đấu một vòng, Nam Hạ mượn cơ hội hối thúc anh mau đến sân đua.
Cố Thâm mỉm cười liếc nhìn cô, cầm nón bảo hiểm lên: "Lần này tạm thời tha cho em."
Không biết vì sao Bình Trác không tham gia trận đấu, quay trở lại phòng quan sát. Vẻ mặt anh có chút ủ rũ, thân sĩ đưa một chai nước cho Nam Hạ: "Uống cái này được không? Hay để anh đi mua cho em sữa nóng."
Nam Hạ nói không cần.
Cô nhớ tới Cố Thâm nói Bình Trác có bạn gái rồi, vui vẻ nói: "Nghe nói anh có bạn gái rồi hả? Chúc mừng. Khi nào thì định ra mắt?"
Vẻ mặt của Bình Trác cũng không có gì vui vẻ, cười một tiếng: "Không phải bạn gái, fwb thôi."
*Fwb: Friends with benefits
Anh nổi danh là thân sĩ quân tử, nghe được cụm từ "Fwb" từ trong miệng Bình Trác, Nam Hạ cũng có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới anh cư nhiên có thể tiếp nhận loại quan hệ nam nữ này.
Bất quá đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, nói ra cũng chẳng có vấn đề gì.
Bình Trác nói thêm: "Xin lỗi, dọa sợ em sao?"
Nam Hạ cười: "Không có, chỉ không nghĩ tới anh cởi mở như vậy."
Bình Trác: "Anh tệ hơn Cố Thâm nhiều."
Cao Vi Như đã trở lại, đột nhiên cao giọng gọi: "Hoa Vũ?"
Nam Hạ nhìn theo.
Xa xa có một đôi nam nữ đi tới.
Hoa Vũ nghe gọi, ngẩng đầu nhìn qua.
Cô mặc chiếc váy dài khoét cổ chữ V gợi cảm, để lộ đường cong mềm mại đáng tự hào, đôi mắt một mí hút hồn, thật sự là một vưu vật.
Hoa Vũ đi tới, mỉm cười: "Cao Vi Như, đã lâu không gặp."
Cao Vi Như cười cười: "Sao hôm nay lại tới đây? Cô cũng chơi xe? Cũng chưa nghe cô nói lần nào."
Hoa Vũ: "Cùng bạn trai tới."
Cô nhấn mạnh mấy từ "bạn trai".
Bình Trác quay đầu liếc một cái.
Nam nhân bên người cô là một nam nhân tướng mạo bình thường nhưng tính tình rất náo nhiệt, lập tức cùng mấy người xung quanh chào hỏi.
Cao Vi Như giới thiệu có lệ: "Nam Hạ, Bình Trác, đều là người có tiếng, không cần dài dòng giới thiệu nữa chứ?"
Hoa Vũ nói: "Đương nhiên biết, đều là tài tử giai nhân của trường các cô. Năm đó không thành tôi còn cảm thấy tiếc nuối. Thế nào? Hai người đã hợp lại với nhau à?"
Luôn luôn có người hiểu lầm như thế, Cao Vi Như còn đang sợ không có chuyện chọc Cố Thâm khó chịu, lúc này hả hê nói: "Còn phải nói, tôi đã chuẩn bị xong phòng bì rồi."
Nam Hạ:....
Hoa Vũ dời mắt nhìn sang Bình Trác.
Bình Trác ngước mắt đáp lại, đạm mạc không lên tiếng.
Cao Vi Như lại giới thiệu: "Vị này là hoa khôi của học viện điện ảnh, Hoa Vũ, chắc mọi người cũng nghe qua?"
Bình Trác quét mắt qua đường cong kiêu ngạo trước ngực Hoa Vũ: "Đâu chỉ nghe qua", anh ngừng lại, "cũng đã quen biết."
Hoa Vũ thờ ơ không đáp.
Nam Hạ cảm thấy mấy lời này có chút là lạ, bất quá cũng không truy cứu, đưa tay: "Xin chào, tôi là Nam Hạ."
Hoa Vũ nắm tay cô cho có lễ: "Chào cô", cô miễn cưỡng, "Tôi còn