Chương 25:
Thanh âm của Cố Thâm tựa như đang nói đùa nhưng lại lộ ra chút nguy hiểm khó lường, thậm chí cả người anh lúc này cũng tỏa ra hơi thở lạnh như băng.
Nam Hạ nhẹ nhàng nắm tay anh.
Sợ làm cô lo lắng, Cố Thâm lập tức thu lại khí tức lạnh lùng, cà rỡn nói: "Đùa thôi, dọa em sợ sao?"
Nam Hạ biết một câu kia không phải là đùa.
Cô đã từng thấy dáng vẻ này của anh.
Lúc ấy cô còn chưa chính thức hẹn hò với anh, chỉ là cả hai bên đều có cảm tình, trong mắt người khác cũng không giấu được ám muội.
Có nam sinh lúc trước theo đuổi cô không biết từ đâu nghe được tin đồn, nói cô và Cố Thâm đang hẹn hò, liền cố ý tới thư viện chặn đường cô. Anh ta thấy cô liền dùng từ ngữ bén nhọn chất vấn, hỏi cô vì sao đã khẳng định rằng mình sẽ không yêu đương hẹn hò trong lúc còn học đại học mà lại dây dưa với Cố Thâm. Nam Hạ nghe vậy chỉ lạnh lùng đáp chuyện này không liên quan gì đến người nam sinh đó, không biết thế nào lại chạm trúng huyệt đạo của đối phương, mấy lời chất vấn trực tiếp biến thành nhục mạ khó nghe:
"Cô, con mẹ nó, giả vờ tinh khiết làm gì? Đều tự thân bò lên giường Cố Thâm để bị làm không biết bao nhiêu lần..."
Nam Hạ đang đứng trước cửa thư viện, xung quanh có rất nhiều người, cô chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy một hồi ầm ĩ trước sân.
Một chiếc motor màu đen to lớn đang dừng ở đó.
Cố Thâm mặc một bộ đồ màu đen.
Phóng đãng, lãnh khốc, bỉ khí không chút quy củ.
Động tác của anh vô cùng lưu loát, tháo nón bảo hiểm cầm trên tay, cũng không nhìn cô, thần sắc lạnh lùng tiến tới trước mặt nam sinh kia, một đấm phóng tới là dùng hết sức.
Người kia thấy anh đi tới đã không nhịn được mà lui hai bước, còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì đã thấy người trực tiếp động thủ.
Mấy nữ sinh xung quanh lập tức hét chói tai.
Nam Hạ không hét lên, chỉ siết chặt quai túi xách, tránh sang một bên.
Nam sinh kia không còn sức đánh trả, ăn một quyền này mà ngã xuống đất.
Cố Thâm lôi cổ áo đối phương kéo lên, môi mím lại một đường, một câu cũng không nói, lại phóng thêm một đấm nữa giáng vào bụng nam sinh kia.
Sau đó là một trận đấm đá tới tấp vào người tên kia.
Nam Hạ nhịn không được gọi một tiếng: "Cố Thâm..."
Cố Thâm lúc này mới ngừng tay, xoay người nhìn cô.
Lúc này Bình Trác cũng chạy tới, Cố Thâm bình tĩnh nói với bạn mình: "Cậu mang cô ấy sang một bên đi."
Bình Trác hiểu ý, đi tới dùng thân mình chặn tầm mắt của Nam Hạ: "Đi thôi."
Nam Hạ: "Nhưng..."
Bình Trác: "Yên tâm, Cố Thâm sẽ có chừng mực."
Lần đầu tiên Nam Hạ chứng kiến một màn bạo lực thế này, hơn nữa còn là vì cô, cô không nhịn được run rẩy, cuối cùng vẫn theo lời Bình Trác, cùng anh rời đi.
Bình Trác đem cô đến một quán cà phê gần trường, gọi cho cô một ly trà sữa.
Cô là người học khiêu vũ, bình thường cũng không uống thứ này nhưng lại vừa bị dọa sợ, không quản nhiều như vậy, vươn tay lễ phép nhận lấy mà nhấp một hớp.
Qua một hồi, Cố Thâm cũng đến.
Nam Hạ đặt trà sữa qua một bên, im lặng nhìn anh.
Thần sắc anh đã khôi phục trở lại, vẫn là hơi thở phóng đãng không kiềm chế được, một thân đồ da màu đen càng tô đậm dáng dấp bĩ khí kia, nhìn qua cũng không có tổn thương gì, chỉ có đầu ngón tay có chút đỏ ửng.
Chắc là vì dùng sức đánh người kia.
Bình Trác hỏi: "Dạy dỗ xong rồi?"
Cố Thâm hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Nam Hạ, chân gác lên ghế đối diện: "Cái tên đó phải cảm thấy may mắn, Nam Hạ vẫn chưa phải là bạn gái tôi."
Một câu này được nói ra với giọng điệu tùy ý vô cùng nhưng Nam Hạ vẫn hiểu được ý tứ hàm xúc bên trong.
Cố Thâm nhìn vẻ mặt cô, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Bị dọa?"
Lần đầu tiên trải qua chuyện này, đương nhiên là sợ hãi rồi.
Nhưng Nam Hạ lại lắc đầu, ánh mắt nhìn bàn tay anh: "Anh không sao chứ?"
Cố Thâm đáp như chuyện đương nhiên: "Tôi có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là đánh hắn có chút đau tay."
"..."
Cố Thâm: "Còn có chút khát nước."
Nam Hạ đưa ly trà sữa qua: "Vậy anh uống cái này đi, tôi không thích đồ ngọt, để tôi lấy cho anh một cái ống hút khác."
"Không cần."
Cố Thâm rút ống hút còn cắm trong ly, ném vào thùng rác trong góc, đem trà sữa còn thừa lại một hơi uống hết.
Về sau nam sinh kia công khai xin lỗi Nam Hạ. Cố Thâm vì náo loạn trong khuôn viên trường một phen cũng bị kỉ luật, cũng đồng ý bồi thường toàn bộ tiền viện phí, thuốc men cho đối phương.
Chuyện cứ vậy mà thành quá khứ.
Từ đó về sau bên người Nam Hạ cũng không có nam sinh nào dám dây dưa làm phiền nữa.
*
Thấy cô thật lâu không nói gì, Cố Thâm nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô một cái: "Bị dọa thật sao?"
Nam Hạ hồi hồn.
"Không có."
Cô nhìn anh, suy nghĩ một chút, rụt rè hỏi: "Vậy... Anh sẽ đánh em sao?"
Cố Thâm trầm thấp đáp: "Sẽ không đánh em nhưng người khác thì chưa chắc."
Nửa câu sau là dùng sức mà nói ra.
Nam Hạ chớp mắt: "Không đánh em là được, người khác em không quan tâm."
Vì mấy chữ này, tâm tình Cố Thâm tốt hơn rất nhiều.
Nam Hạ bổ sung một câu: "Nhưng không phải lúc nào cũng động tay động chân như thế."
Cố Thâm cưng chiều xoa đầu cô: "Được, đều nghe em."
Hai ngày cuối tuần bọn họ cứ vậy dính một chỗ, loanh quanh ở trong căn hộ, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau làm ít chuyện vặt, vui vẻ, hòa hợp.
Chiều chủ nhật Nam Hạ mới trở về tiểu khu của mình, giặt sạch áo vest cho Cố Thâm.
Sáng hôm sau liền dậy sớm gấp gọn ngay ngắn, đem tới công ty, định len lén để trên bàn làm việc của anh.
Không nghĩ tới vừa vào sảnh đã đã thấy bóng lưng anh ở xa xa.
Xung quanh chưa có mấy ai đi làm, là cơ hội rất tốt cho Nam Hạ.
Cô đuổi theo bóng lưng vững chãi kia: "Cố tổng!"
Người kia quay đầu, ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Nam Hạ: "Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người."
Bóng lưng của nam nhân kia rất giống Cố Thâm, nhân khí lại hoàn toàn bất đồng. Anh có một đôi mắt đào hoa dài mỏng, làm cho người ta có cảm giác vừa ôn nhu lại vừa đa tình, tổng thể cả khuôn mặt chỉ có cánh môi mỏng kia là giống Cố Thâm đến mấy phần.
Nam Hạ nhớ tới Cố Thâm còn có một người anh cùng cha khác mẹ, đoán được người trước mặt cô là Cố Hoàn.
Cố Hoàn ôn nhu cười: "Không sao."
Anh vào thang máy, hỏi: "Tầng 12?"
Mặc dù là hỏi, giọng nói lại mang theo vài phần khẳng định.
Nam Hạ gật đầu: "Phải, cảm ơn."
Không biết vì sao, tổng thể người này vốn mang lại cảm giác ôn như nhưng Nam Hạ lại thấy khó chịu.
Cố Hoàn giúp cô bấm thang máy còn thuận miệng nói vài câu, hỏi công việc của cô.
Nam Hạ thành thật nói mình là trợ lý thiết kế mới tới.
Cố Hoàn lại hỏi: "Nhầm tôi thành Cố Thâm?"
Nam Hạ gật đầu.
Đối phương không nói gì nữa.
Ra khỏi thang máy, Nam Hạ mới len lén thở phào một hơi.
Hôm nay cô tới sớm, chỉ mới hơn 7 giờ 30, công ty còn chưa có ai đến.
Nam Hạ mang theo túi giấy đi tới trước cửa phòng Cố Thâm, nghe anh nói: "Vào đi."
....
Anh cũng đến sớm như vậy?
Lý Khả còn chưa tới.
Xung quanh cũng không có ai khác, Nam Hạ đẩy cửa mà vào, đem túi giấy đưa cho anh.
Cố Thâm hỏi: "Veston?"
Nam Hạ dạ một tiếng.
Anh hỏi lại: "Là tự em giặt?"
Nam Hạ nghiêm túc gật đầu: "Tự tay làm hết."
Cố Thâm đứng lên, lấy áo từ trong túi giấy ra: "Vậy hiện tại anh cũng nên mặc vào rồi."
Anh trực tiếp cởϊ áσ vest đang mặc treo một bên, cầm áo vest Nam Hạ đem tới trên tay.
Trên áo còn đọng lại hương bạc hà nhàn nhạt.
Chắc là mùi nước xả vải cô dùng.
Anh nhướng mày, không hài lòng nói: "Làm gì cũng nên có tâm một chút, còn không muốn giúp anh mặc?"
"?"
Nam Hạ nhìn bên ngoài, thấy vẫn chưa có ai mới an tâm đi tới.
Cô cầm áo vest lên, hầu hạ anh khoác áo.
Vóc người anh rất cao, Nam Hạ phải thoáng nhón chân mới có thể hoàn thành công việc.
Cố Thâm hài lòng nhìn áo vest ngay ngắn trên người, thuận tay kéo cô ôm vào lòng.
Nam Hạ không kịp chuẩn bị, cũng không kịp phản kháng đã nghe được thanh âm cợt nhả quen thuộc: "Thế này còn tạm được."
Ngay lúc đó liền có tiếng đẩy cửa: "Cố tổng..."
Người kia lập tức thức thời đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Nam Hạ giống như bị điện giật, từ trong vòng ôm ấm ấp của Cố