Chương 36.1:
Một giây này như kéo dài vô hạn.
Phòng khách tĩnh mịch đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đây là lần đầu tiên Nam Hạ thấy Cố Thâm để lộ nửa người trước mặt cô.
Từ góc độ của cô, toàn bộ biểu tình cứng nhắc của anh đều được thu vào mắt.
Vành tai cô nóng lên, lướt nhìn cả người anh một lần, nhanh chóng dời mắt, ấp úng bỏ chạy: "Em vào phòng cất đồ."
Đóng cửa lại.
Tựa lưng vào cửa, Nam Hạ vội vàng đè lại nhịp tim đang mãnh liệt gấp gáp, qua một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Mặc dù đã gần gũi ôm hôn anh nhiều lần, mỗi lần đều là tựa vào lồng ngực rắn chắc đó nhưng cô vẫn không chịu nổi xúc động khi trực tiếp nhìn thấy cơ ngực nam tính kia.
Thực sự là gợi cảm muốn chết.
Hình ảnh đó cứ hiện lên thật rõ nét trong tâm trí cô, muốn nghĩ đến chuyện khác cũng không được.
Qua một lúc sau, Cố Thâm từ bên ngoài gõ cửa, thanh âm cũng rất bình tĩnh: "Đi tắm."
Nam Hạ đáp lời, trong tay vừa lúc đang cầm hai bộ nội y nóng bỏng sεメy.
Cô vội vào cất vào ngăn kéo, dùng mu bàn tay ôm lấy hai má, cố gắng trấn tĩnh mở cửa đi ra.
Lúc này Cố Thâm đã thay một bộ đồ thoải mái màu đen, đang trong bếp rót nước, nghe được động tĩnh liền dừng tay quan sát thần sắc của cô.
Nam Hạ đang cầm quần áo trong tay, chỉ phòng tắm: "Em đây, em đi tắm trước."
Cố Thâm ừ một tiếng.
*
Nước ấm từ vòi sen phun xuống.
Nam Hạ vươn tay điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.
Căn hộ này của anh là hai phòng ngủ một phòng tắm, nếu đã quyết định ở chung thì tình huống như hôm nay nhất định sẽ không thiếu, cô cũng không cần khẩn trương, chỉ cần cố gắng thích nghi là được.
Hơn nữa chuyện đàn ông thi thoảng ở trong nhà để lộ thân thể cũng là chuyện bình thường thôi. Ngay cả ở nhà cũng không thoải mái thì cũng quá là ép buộc anh rồi.
Nam Hạ an ủi chính mình một lúc lâu, điều chỉnh tốt tâm tình. Sấy khô tóc xong, vì để tránh xấu hổ, vẫn khoác một chiếc áo len mỏng bên ngoài váy, chậm rãi đi ra ngoài.
TV trong phòng khách đang chiếu một cuộc thi eSports, liếc qua liền có cảm giác rất căng thẳng.
Cố Thâm mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn cô.
Nam Hạ mặc một chiếc váy trắng bằng lụa dài qua gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn.
Cô khoác thêm một chiếc áo len xanh nhạt, nhìn qua liền cảm thấy thanh khiết vô cùng.
Mái tóc đen nhánh suôn mượt xõa dài đến hông, khuôn mặt không trang điểm thanh tú sạch sẽ.
Cố Thâm điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Lại đây."
Nam Hạ chậm rãi đi tới.
Trên bàn đá hoa cương trước mặt đã để sẵn một ly nước cho cô.
Anh hạ nhỏ tiếng TV.
Hình như Cố Thâm có điều muốn nói nhưng vẫn chưa biết bắt đầu thế nào.
Dừng lại vài giây, anh nhẹ nhàng nói: "Anh vừa rồi có chút bất cẩn. Là anh không suy nghĩ chu toàn, lần sau anh sẽ chú ý."
Biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa quan sát cô, phảng phất như lo lắng hành động của mình sẽ làm cô sợ.
Sao lại xin lỗi thế này?
Nam Hạ nhớ tới lời Hoa Vũ.
Cố Thâm vẫn không cùng cô tiến thêm một bước là bởi vì cô thật sao?
Là cô làm cho anh có cảm giác không thể chạm vào?
Sao có thể thế được nhỉ ?!
Lúc cô hôn anh cô cũng rất cố gắng chủ động thể hiện mà.
Hầu kết của Cố Thâm khẽ lăn lộn, hình như là đang rất khẩn trương đợi co trả lời.
Nam Hạ quyết định sẽ làm theo lời Hoa Vũ, cho anh một chút tín hiệu, để anh không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy nữa.
Cô giả bộ tự nhiên uống một hớp nước: "Không sao, đây là nhà của anh mà, anh cứ thoải mái thôi."
Mi tâm Cố Thâm khẽ nhíu lại.
Nam Hạ nói thêm: "Nghĩa là, em không muốn sự xuất hiện của em ở đây làm anh cảm thấy không tự nhiên. Vừa rồi... cũng không có gì." Cố Thâm bật cười, anh đáp: "Được, anh hiểu."
Tiếng cười của anh mang theo ý trêu ghẹo rõ ràng, Nam Hạ không dám nhìn lên, chuyển mắt nhìn TV.
Lĩnh vực eSports này, cô xem không hiểu, đành nói: "Có thể chuyển kênh không?"
Cố Thâm đem điều khiển từ xa đưa cho cô, dựa người vào ghế.
Nam Hạ tùy ý chỉnh đến một chương trình phóng sự động vật hoang dã.
Ánh mắt của Cố Thâm vẫn dừng trên mặt cô, nhàn nhạt nói: "Chuyện này nói xong rồi, nói chuyện khác."
Ngón tay anh khẽ gõ lên đùi hai cái, bày ra một bộ dáng muốn tìm cô tính sổ.
Nam Hạ: "Sao vậy?"
Cố Thâm liếc cô: "Mới chuyển đến một thời gian đã vội vàng vứt anh ở xó nhà rồi chạy đi chơi?"
"..."
Cố Thâm nhỏ giọng kể tội như một oán phụ: "Hình như em quên mất em chuyển đến đây để làm gì rồi có phải không? Hay em cảm thấy... Chuyện em muốn theo đuổi anh là dễ như trở bàn tay rồi?"
Nam Hạ lập tức trả lời: "Không có, chuyện theo đuổi anh rất khó."
Cố Thâm dùng ánh mắt như muốn nói "Em đây là định dỗ trẻ con à?" mà nhìn cô.
Nam Hạ giải thích: "Làm gì mà đến mức ham chơi bỏ quên anh cơ chứ, chỉ là cùng Hoa Vũ ăn cơm sau đó thuận tiện mua ít đồ thôi. Hơn nữa em muốn mời Hoa Vũ ăn tối là vì muốn thỉnh giáo một chút, học hỏi xem làm thế nào để theo đuổi anh."
Cái bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận này...
Thanh âm Cố Thâm mang theo ý cười: "Vậy hả? Vậy em học được cái gì rồi?"
"...."
Nam Hạ trầm mặc.
Vừa rồi gấp gáp giải thích lại quên mất chuyện này, bây giờ biết phải giải thích làm sao đây?
Nam Hạ: "Không có gì."
Cô quyết định đem toàn bộ chuyện xấu giao cho Hoa Vũ: "Cái gì mà hoa hồng, bong bóng các thứ. Đều quá sến súa, trách không được theo đuổi Bình Trác lâu như vậy mà vẫn không thành công."
Cố Thâm:...
Anh vừa nghe liền biết Nam Hạ nói dối, bất quá khuôn mặt cô lại vô cùng nghiêm túc, khiến anh cũng không nỡ vạch trần.
Cũng không biết cô đang mưu đồ bí mật cái gì.
Bất quá sinh nhật anh cũng đã sắp