Chương 5:
Sáng sớm, Nam Hạ bị tiếng đồng hồ báo thức gọi dậy.
Hé rèm cửa sổ, hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời, cũng là ngày đầu tiên cô đi làm.
Sau khi tham gia phỏng vấn ở mấy nơi, cuối cùng cũng được tập đoàn Khuynh Thành, nơi Vu Tiền giới thiệu, đồng ý tuyển dụng.
Trên CV không có kinh nghiệm cho nên Nam Hạ chỉ có thể làm một trợ lý cho nhà thiết kế thôi.
Khuynh Thành đã đề nghị một mức lương rất khá, cao hơn so với mức lương trợ lý bình thường một chút. Hơn nữa trong mấy năm gần đây Khuynh Thành bắt đầu phát triển mảng kinh doanh trang phục may sẵn cho nên cô sẽ có cơ hội lớn để phát triển theo hướng này trong tương lai.
Nam Hạ rửa mặt xong liền đợi xe bus đến trụ sở của tập đoàn Khuynh Thành.
Tầng 12, phòng thiết kế của "My Lady".
HR mang Nam Hạ vào phòng, giới thiệu với cô một đồng nghiệp, Tô Điềm.
Tô Điềm người cũng như tên, cả người toát lên vẻ ngọt ngào đáng yêu, nhìn thấy cô liền ngây ngẩn cả người: "Cô đẹp quá!"
Nam Hạ vui vẻ cười: "Cám ơn cô."
Tô Điềm hoạt bát dễ gần, hai người trong chốc lát liền quen thuộc.
Nam Hạ mở máy tính lên, nhìn xung quanh cũng không có ai liền hỏi Tô Điềm: "Những đồng nghiệp khác của chúng ta đâu rồi?"
Tô Điềm: "Bọn họ hôm nay bận họp với Cố tổng, chuẩn bị chiến lược mới cho bộ sưu tập mùa xuân."
Nam Hạ: "À."
Nam Hạ cũng không rõ lắm về Khuynh Thành, mấy ngày nay tra cứu trên internet chỉ có một vài thông tin sơ sài, nếu không có Vu Tiền nhiệt tình giảng giải thì cô còn tưởng đây là công ty ma.
Tập đoàn Khuynh thành có ba phân khúc chính, một là dòng cao cấp "The One", một là thời trang nữ từ trung đến cao cấp "Fancy", và dòng còn lại là trung cấp đến bình dân "My Lady".
Bộ phận thiết kế của My Lady có giám đốc thiết kế, ba nhà thiết kế chính, mười nhà thiết kế và chín trợ lý. Họ chịu trách nhiệm đảm bảo phải có ít nhất 60 mẫu thiết kế mỗi năm, chủ đề thay đổi theo từng quý.
Nam Hạ do dự một chút, khẽ hỏi: "Trợ lý chúng ta không cần đi họp sao?"
Tô Điềm cúi đầu: "Đúng vậy, chúng ta không có tư cách."
Nam Hạ thoải mái: "Không sao, chúng ta cố gắng thành nhà thiết kế."
Tô Điềm cười: "Được."
Nhưng để trở thành nhà thiết kế cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Tô Điềm đã trải qua hai lần khảo hạch vẫn không qua được.
"Nhưng mà khó lắm...", Tô Điềm ăn một viên kẹo dâu tây, đưa túi đồ ăn vặt cho Nam Hạ, "Ăn nè."
Nam Hạ lắc đầu: "Tớ không thích đồ ngọt."
Tô Điềm nhìn vòng eo chưa tới một nắm tay của Nam Hạ, không ép buộc nữa.
Nam Hạ nhìn vệt đường hồng hồng bên khóe miệng Tô Điềm, vươn tay chỉ chỉ: "Kẹo dính đầy miệng rồi."
Tô Điềm ngượng ngùng cười cười, lấy một tờ khăn giấy lau đi: "Hết chưa vậy? Còn nữa không?"
Cô chùi mấy lần vẫn chưa sạch, Nam Hạ ôn nhu nói: "Để tớ giúp cậu."
Nam Hạ giơ tay, nhẹ nhàng giúp Tô Điềm chùi sạch.
Tô Điềm không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Nam Hạ phục hồi tư thế cũ, nhẹ nhàng cười với đối phương.
Tô Điềm: "Này, cậu đừng cười như thế! Ôi tớ muốn xỉu quá, mỹ nhân này..."
Nam Hạ:....
Cửa phòng họp phía xa đột nhiên bị đẩy ra.
Thanh âm trò chuyện nhỏ tiếng hòa cùng tiếng bước chân xa xa truyền đến.
Nam Hạ quay đầu, cả người như hóa đá.
Ánh đèn trắng chiếu thẳng xuống.
Cố Thâm như được vây quanh bởi các vì tinh tú, không nhanh không chậm bước đi, một tay đút túi, cúi đầu nghe một người phụ nữ chuyên nghiệp trao đổi, khẽ gật đầu.
Nghiêm túc, trầm ổn.
Áo sơ mi trên người anh cũng không tùy tiện cởi bỏ mấy nút như ngày đó, chỉ chừa một nút không cài. Chỉ có tay áo vẫn như vậy, tùy tiện xắn lên, để lộ cánh tay hữu lực mạnh mẽ.
Cô chưa từng thấy qua Cố Thâm như vậy, đột nhiên có cảm giác anh như biến thành người khác.
Phảng phất như cảm nhận được ánh mắt cô, Cố Thâm xoay đầu, quét mắt nhìn sang.
Hôm nay Nam Hạ mặc một chiếc váy cổ phục dài, để lộ một chút bờ vai sáng bóng, tóc đen dài đơn giản kẹp một chiếc kẹp ngọc trai, phảng phất làm lộ rõ khí chất thanh thuần ưu nhã của cô.
Dáng vẻ này của cô vô cùng xinh đẹp, giống như một con thiên nga. Lúc này còn vừa mới giúp đồng nghiệp bên cạnh lau mặt, ôn nhu chăm sóc. Cái hình ảnh này thật sự khiến người ta không muốn dời mắt...
Cố Thâm dù đang nhìn cô nhưng cước bộ không hề dừng lại.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, Nam Hạ lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người.
Tô Điềm lên tiếng: "Cố tổng, Lâm tổng."
Bên trái Cố Thâm là Lâm Sâm, giám đốc thiết kế của My Lady, người phỏng vấn Nam Hạ ở vòng cuối cùng, cũng là người quyết định tuyển cô vào.
Lâm Sâm chú ý tới ánh mắt của Cố Thâm, giới thiệu: "Cố tổng, đây là trợ lý mới Nam Hạ. Nam Hạ, đây là Cố tổng, Cố Thâm."
Cố Thâm cũng không che giấu nét ngạc nhiên, gật đầu một cái, không đợi cô lên tiếng đã tiếp tục đi về phía trước, nói với nữ nhân bên cạnh: "Buổi chiều nay phải hoãn lại nửa giờ...."
Thanh âm càng ngày càng xa.
Thì ra Cố tổng trong miệng Tô Điềm là anh, cô làm việc trong công ty của Cố Thâm, cứ vậy mà trở thành nhân viên của Cố Thâm.
Thảo nào Vu Tiền biết cô trúng tuyển vào Khuynh Thành lại phấn khích như vậy.
Nam Hạ không khỏi cắn môi.
Rất nhanh mọi người đã trở về chỗ của mình.
Lâm Sâm không chú ý tới biểu tình của Nam Hạ, phân phó: "Cô đi theo tôi."
Lâm Sâm mang cô tới trước bàn làm việc của nhà thiết kế Lâm Man Man: "Cô chủ yếu hỗ trợ cho Man Man, cô ấy sẽ hướng dẫn cô."
Trong lúc phỏng vấn cũng có gặp qua, Nam Hạ khôi phục vẻ chuyên nghiệp, lễ phép: "Xin chào."
Cô cũng không nói chuyện xin chỉ giáo, bởi vì cô cũng không có ý định sẽ làm ở đâu.
Lâm Sâm dặn dò xong liền rời đi, Lâm Man Man bận bịu, chưa giao việc cho Nam Hạ, cô không thể làm gì khác hơn ngoài trở về chỗ ngồi.
Tô Điềm len lén tiến lại gần cô, nhỏ giọng nói: "Hạ Hạ, cậu thấy Cố tổng thế nào? Có phải là rất đẹp trai không?"
Nam Hạ nhàn nhạt gật đầu.
Tô Điềm kích động: "Tớ gặp Cố tổng một lần ở phòng gym của công ty, cơ bắp rất đẹp mắt, hormone nam rất mạnh. Cậu không biết đâu, trong công ty chúng ta có không ít nữ nhân muốn theo đuổi anh ấy, đáng tiếc Cố tổng lại ra quy định không được yêu đương trong công sở. Những nữ nhân kia từ đó mới thu liễm lại."
Nam Hạ cầm điện thoại lên, không để ý nói: "Tớ ra ngoài gọi điện thoại một chút, sẽ trở lại ngay."
*
Trong phòng cà phê của công ty, Nam Hạ im lặng nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia