Chương 16.2:
Nam Hạ sửng sốt.
Cố Thâm mở hai mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của hai người cùng trở nên hỗn loạn.
Nơi tiếp xúc nhau ấm nóng cháy bỏng, phảng phất còn có mùi cồn nhàn nhạt.
Qua một lúc sau Nam Hạ mới bừng tỉnh, cựa quậy muốn đứng lên.
Vòng eo thon nhỏ của cô bị Cố Thâm đè lại.
Bàn tay anh dày rộng mà ấm áp, thoáng dùng sức, thân hình nho nhỏ của cô lần nữa trở lại trong lòng anh.
Sau đó anh không nói lời nào, dùng sức hôn cô, đầu lưỡi bá đạo cậy mạnh đi vào trong.
Nệm êm ái.
Bộ drap trải giường và vỏ chăn có màu xám đậm.
Trong phòng ngủ an tĩnh đến độ có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của hai người, hỗn loạn quấn quýt lấy nhau.
Bốn năm tình cảm kìm nén cùng chờ đợi mong ngóng vào giờ khắc này bạo phát.
Một tay Cố Thâm gắt gao chế trụ thắt lưng của Nam Hạ, tay kia giữ chặt gáy nhỏ trắng nõn của cô, để cô không thể động đậy được.
Đầu lưỡi anh cạy mở răng môi cô tiến vào, công thành chiếm đất xâm chiếm hương vị ngọt ngào của riêng cô, muốn ngừng mà không được.
Nam Hạ dán trên lồng ngực nam tính của Cố Thâm, tim cô đập rất nhanh, trên mặt cũng nóng đỏ đến tận mang tai.
Trong miệng là vị bia nồng nặc, trộn cùng mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, nam tính đến nghẹt thở.
Còn có hương vi của riêng anh....
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khiến người ta không nhịn được muốn trầm luân.
Cô mới đầu vô ý cựa quậy một chút, sau đó lại bị tiết tấu của Cố Thâm kéo theo.
Anh chưa từng hôn cô như thế.
Mạnh mẽ, nóng bỏng, phóng túng.
Giống như muốn đem hết từng ấy thời gian đòi lại.
Nụ hôn này giằng co rất lâu.
Nam Hạ hô hấp cũng không thông thuận nổi nữa, toàn thân rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cúi đầu, hô nhỏ: "Cố Thâm..."
Cố Thâm khẽ cắn một cái lên bờ môi hồng nhuận của cô, thỏa mãn chậm rãi thả cô ra.
Nam Hạ hít sâu mấy hơi, từ từ bình tĩnh lại.
Cô vẫn còn ghé trên ngực Cố Thâm, cũng chưa dậy nổi.
Ánh mắt say lờ đờ của anh mê ly nhìn cô không chớp mắt.
Nam Hạ đột nhiên không xác định được, là anh say mới hôn cô hay thật lòng anh muốn hôn cô.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Điện thoại của Cố Thâm đột ngột vang lên.
Anh cuối cùng cũng thả cô ra, xoa xoa trán, cầm điện thoại lên.
Nam Hạ nhìn trên màn hình: Cao Vi Như.
Thì ra bọn họ vẫn còn giữ liên lạc.
Nam Hạ đứng dậy đi ra ngoài, Cố Thâm cũng không ngăn cản, mặc kệ điện thoại reo.
Có lẽ anh uống nhiều thật, đi WC một chuyến liền ngã người lên giường ngủ thật say.
Nam Hạ lại không ngủ được.
Những gì đã xảy ra ở trường đại học lướt qua tâm trí cô như một bộ phim, rõ ràng như thể vừa mới hôm qua.
Đó là mùa thu của năm thứ nhất.
Hôm đó Nam Hạ cùng Trần Toàn tan lớp học chiều thì đi ngang qua sân bóng rổ của trường, nghe thấy một đống người trên khán đài vỗ tay tán thưởng.
Không cần đoán cũng biết dưới sân bóng là đám người Cố Thâm.
Cố Thâm cùng Bình Trác, một người phóng túng không chịu gò bó, một người quy củ khiêm tốn, hai người lại ở cùng một ký túc xá, chỉ cần cùng nhau chơi bóng đã thành công câu hồn hơn một nửa nữ sinh của trường.
Một trong số đó không thể không nhắc đến là Cao Vi Như.
Không giống với các nữ sinh bình thường khác, Cao Vi Như là người hiên ngang trực tiếp, hút thuốc uống rượu, theo một đám nam sinh bá vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ.
Trần Toàn chỉ chỉ: "Bên ngoài đều đồn đãi cái người Cao Vi Như cùng Cố Thâm là một đôi. Nghe nói lần trước có một nữ sinh chạy tới tỏ tình với Cố Thâm, Cao Vi Như kia đứng trước mặt người ta xé nát thư tình, Cố Thâm cũng không hề động mí mắt, mặc kệ người kia muốn làm thế nào thì làm."
Nam Hạ không thèm để ý: "Thật không?"
Trần Toàn: "Ai mà biết, ánh mắt Cố Thâm cũng quá kém rồi."
Lúc đó bọn họ cũng không tính là quen biết, tuy học cùng một lớp nhưng Cố Thâm chẳng mấy khi đi học, thi thoảng lên lớp thì cũng chỉ ngồi cuối lớp, sinh viên gương mẫu như cô đương nhiên là bất đồng.
Nhưng cô lại thân với Bình Trác hơn.
Vài ngày sau, Nam Hạ cùng Trần Toàn lại đụng phải bọn họ trước canteen.
Lúc đi ngang qua nhau, Nam Hạ nghe Cao Vi Như oán giận: "Cố Thâm, cậu cho tôi mượn áo khoác một chút đi. Đàn ông đàn ang gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?"
Cố Thâm nhàn nhạt đáp: "Chỉ bằng cậu mà đòi làm hoa làm ngọc à?"
Mấy người chung đều bật cười.
Cao Vi Như làm bộ muốn đánh anh.
Cố Thâm đứng im cho người kia đánh mấy cái, thờ ơ đưa áo khoác của anh: "Đây, mặc đi."
Trần Toàn nháy mắt với Nam Hạ, nhỏ giọng: "Không giống như đang hẹn hò."
Về sau Vu Tiền lại nói, Cao Vi Như chỉ là một phía tình nguyện, Cố Thâm chưa từng có ý tưởng đó với cô.
Vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, sau khi Cố Thâm và Nam Hạ ở bên nhau, anh hoàn toàn thay đổi bản thân, trở thành một sinh viên tốt, ngoan ngoãn cùng cô đến lớp cũng không bỏ giờ tự học nào.
Có một lần gặp phải Cao Vi Như ở phòng tự học.
Lúc ấy vừa vặn có mưa nhỏ, Cao Vi Như không mang dù, Nam Hạ cùng Cố Thâm thì đi chung một cái dù.
Cao Vi Như dùng ánh mắt lãnh đạm liếc cô một cái, mỉm cười với Cố Thâm: "Cố thần, đưa áo khoác cho tôi mượn được không? Mưa có chút lạnh."
Cố Thâm từ trước đến nay sợ nóng, trời mưa cũng không cảm thấy lạnh, áo khoác không mặc mà cầm trong tay.
Nghe nói vậy, anh không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Cao Vi Như.
Cao Vi Như giễu cợt nhìn Nam Hạ: "Bạn trai cậu cho tôi mượn áo khoác, cậu sẽ không ghen chứ?!"
Nam Hạ mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì."
Cô xoay người nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm bình tĩnh nhìn áo khoác trong tay, lạnh giọng: "Không tiện lắm đâu, tôi đột nhiên thấy hơi lạnh."
Sắc mặt Cao Vi Như trắng bệch.
Cố Thâm làm như không phát hiện: "Gọi điện thoại cho Vu Tiền đi, nhờ hắn đem áo khoác với dù cho cậu, năm phút là xong."
Sau đó mang Nam Hạ rời đi.
Trên đường cô còn nói: "Chỉ là một cái áo khoác thôi mà, sao không cho người ta mượn?"
Cố Thâm che dù, nghe vậy dừng bước: "Hào phóng vậy sao? Cũng được, chúng ta quay lại đựa áo khoác cho cô ấy mượn?"
"...."
Nam Hạ: "Đi xa vậy rồi, không muốn quay lại."
Cố Thâm xì một tiếng: "Là em không biết thật hay cố tình không hiểu?"
Nam Hạ kéo cánh tay anh: "Một cái áo khoác thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ?"
Cố Thâm cười: "Không sợ có ngày người ta đem bạn trai em bắt đi mất sao?"
Nam Hạ nhìn theo anh, đáy mắt lấp lánh: "Người ta muốn bắt đi nhưng anh không chịu theo là được."
Cố Thâm cưng chiều nhéo mũi cô một cái: "Cũng rất có lòng tin đấy."
Hôm đó Cố Thâm dẫn Nam Hạ đi ăn cùng đám bạn mình, Cao Vi Như cũng tới.
Mấy tên con trai đầu óc thiếu tinh tế nhưng vẫn biết ý, cố ý tách hai cô gái ngồi xa nhau.
Cao Vi Như cười hì hì, cầm ly bia khó dễ với Cố Thâm.
Cô thâm sâu nói: "Thế này là thế nào? Không muốn cùng chúng tôi uống một ly? Khinh thường bọn tôi phải không?"
Cả bàn nháy mắt lặng như tờ.
Vu Tiền vốn lắm lời lắm miệng đột nhiên không biết phải nói gì cho phải.
Mấy giây sau, Bình Trác ôn nhu nhìn Nam Hạ: "Uống một chút thôi, không say đâu."
Cao Vi Như nói tiếp: "Đúng, một ly thôi, tôi cũng không ép cô."
Lúc đó bọn họ không biết cô dị ứng cồn.
Hoàn cảnh lúc đó nói ra cũng không thích hợp.
Uống một ly này cùng lắm cũng chỉ nổi mẩn đỏ mà thôi, Nam Hạ nhìn ly bia trước mặt, đang muốn cầm thì bị Cố Thâm chặn lại.
Cố Thâm khẽ lắc đầu với cô, ánh mắt chuyển về phía Cao Vi Như: "Cô ấy không việc gì phải uống với cậu. Muốn tận hứng thì tùy tiện ra ngoài mà uống."
Đoán chừng chẳng mấy khi Cố Thâm