Chương 39.1:
Nam Hạ còn tưởng anh thật sự muốn cô đợi anh 4 tháng.
Cũng từng nghĩ tới tuy anh vốn biểu hiện dửng dưng không để bụng nhưng thực tế là vẫn bị tổn thương cho nên mới không muốn cùng cô xác lập quan hệ.
Nghe anh nói vậy, đáy lòng Nam Hạ như bị hòa tan vào nước.
Viền mắt cô có chút xót xa, nói: "Em không muốn."
Rõ ràng là giọng nũng nịu, Cố Thâm vẫn cảm nhận được tâm tình anh lập tức căng thẳng.
Anh khẽ cười, nhìn cô: "Ngoan, đừng làm rộn."
Nam Hạ cũng cười rộ lên, cúi người hôn lên khóe môi anh: "Em đồng ý."
Đuôi mày khóe mắt Cố Thâm cuối cùng cũng giãn ra, mang theo tiếu ý, cẩn thận lấy nhẫn ra: "Thử xem có thích hợp không? Vẫn là chiếc nhẫn mua từ 4 năm trước."
Nam Hạ ngẩn ra.
Cố Thâm duy trì tư thế quỳ, đeo nhẫn cho cô.
"Rất hợp."
Nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Nam Hạ kéo anh dậy, để anh ngồi xuống cạnh mình.
Cô ngắm chiếc nhẫn trên tay, hỏi: "Năm đó là anh mua sao?"
Cố Thâm: "Ừ. Bây giờ nhìn kim cương có chút nhỏ, lúc đầu anh định mua lại một chiếc khác, sau lại cảm thấy chiếc nhẫn này mang ý nghĩa rất lớn. Không đưa nó cho em đáy lòng anh cảm thấy không viên mãn."
Đây là lần đầu tiên anh tự tay mua nhẫn cho một cô gái.
Đã có một thời gian rất lâu anh tưởng rằng đời này mình không còn cơ hội để tặng cho cô.
Nhưng may mắn thay cô đã trở lại.
Chóp mũi Nam Hạ có chút lên men, khóe lệ ầng ậc nước.
Cô ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Luôn cảm thấy em không xứng..."
Năm đó nếu không phải cô chia tay anh như vậy, anh cũng không cần đợi cô lâu như thế.
Cố Thâm đáp: "Xứng hay không xứng cái gì? Là anh muốn tặng cho em."
Anh không an ủi cô nhưng lại thẳng thắn bày tỏ dứt khoát thái độ của anh - ngoại trừ cô ra, ai anh cũng không muốn.
Nam Hạ ngửa đầu, vuốt nhẫn nói: "Về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh."
Cố Thâm mỉm cười, ừ một tiếng.
Nam Hạ nghiêng đầu nhìn anh: "Coi như là chúng ta đã xác định quan hệ."
Cố Thâm nhướng mày, sửa lại lời cô: "Cái gì mà coi như? Chính là!"
Nam Hạ mỉm cười, rất ngoan ngoãn nói: "Tốt, đều nghe theo bạn trai em."
Kiểu dỗ dành khoa trương này của làm Cố Thâm rất thích, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chờ sau này...", anh ngừng lại, "Sẽ mua cho em lớn hơn."
Anh không nói thẳng nhưng Nam Hạ vẫn hiểu được ý tứ của Cố Thâm.
Cô nhìn anh, đáy mắt trong suốt thanh thuần phản chiếu bóng dáng anh.
Cố Thâm cười cười, nói: "Làm tiếp chuyện năm đó đang phát sinh thôi."
Nam Hạ trong chốc lát không phản ứng kịp: "Gì cơ?"
Cố Thâm đặt tay lên gáy cô, thoáng dùng sức, để cô ngửa đầu, hôn lên.
Như là có bông tuyết nhỏ rơi xuống giữa môi bọn họ.
Mang theo cảm giác lành lạnh man mát, rất nhanh tan biến.
Tình cảnh thật sự giống với năm đó.
Theo tiết tấu nồng nhiệt của anh, Nam Hạ giống như muốn hòa tan trong ngực anh.
Cô đột nhiên nhớ tới những ngày tháng đó...
Sau đêm Giáng sinh ấy, thi thoảng anh sẽ chạy tới nhìn cô.
Nam Khải thức rất khuya, phần lớn thời gian cô đều không thể ra ngoài, chỉ có thể đứng bên cửa sổ nhìn anh, lâu lâu mới có thể chạy đến hoa viên ngồi cùng anh một chút.
Chính là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Nụ hôn của anh lúc đó cũng rất khác, phần lớn là ôn nhu kiên nhẫn, không giống như bây giờ, mang theo chút ngang ngược cùng khó nhịn.
Anh triền miên hôn cô một lúc lâu, tiết tấu nóng bỏng đến lúc cô không thở nổi mới buông cô ra.
Anh nói: "Tay em lạnh lắm rồi, chúng ta về thôi."
Thanh âm Cố Thâm trầm thấp, mang theo nhịp thở nồng đậm nam tính, vô cùng gợi cảm.
Nam Hạ quả thật có chút lạnh, nhỏ giọng đáp ứng.
Hai người ra khỏi hoa viên.
Đèn đường chiếu sáng cả một vùng, mặt đất sạch sẽ, hoàn toàn không có giấu vết tuyết rơi.
Nam Hạ lập tức hiểu ra: "Tuyết vừa rồi..."
Cố Thâm gật đầu một cái, vui vẻ nói: "Vừa rồi thiết bị trên đường có chút trục trặc, suýt chút nữa đã phải đợi tới ngày mai."
Thì ra anh trở về muộn như vậy không phải là do bận bịu công tác, mà là chuẩn bị cho cô kinh hỉ.
Nam Hạ đau lòng nói: "Thì ngày mai cũng được mà, sao phải vội vàng như vậy?"
Cố Thâm: "Không được", anh nhìn cô, "Hôm nay xem như là ngày kỉ niệm lần đầu tiên chúng ta hôn nhau. Anh đương nhiên muốn hôm nay phải thu được em vào tay."
Thanh âm lộ ra kiêu ngạo cùng tự tin.
Rõ ràng là khẳng định, cô là của anh.
Nam Hạ