Chương 40.1:
"Anh nhớ xử lý vết thương."
Trước mặt mọi người, Nam Hạ không tiện giúp đỡ anh, chỉ có thể nhắn tin nhắc nhở.
Đột nhiên cảm thấy chuyện yêu đương công sở đúng là khó khăn.
Gởi tin nhắn xong, Nam Hạ thất thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, danh bạ đang hiển thị tên "CJ".
Lý Khả đột nhiên vội vàng đi tới, thở hồng hộc đứng trước bàn Nam Hạ.
Cô đưa tới túi thuốc có băng cá nhân cùng cồn: "Hạ Hạ, cô giúp tôi đưa cái này cho Cố tổng. Con tôi ở trường đột nhiên sốt cao, tôi phải lập tức rời đi."
Nam Hạ hiểu ý, lập tức nhận lấy, cho đối phương một cái ánh mắt cảm kích: "Được, Lý tỷ lái xe về cẩn thận."
Mấy người xung quanh cũng không quá chú ý.
Nam Hạ quang minh chính đại đứng dậy đi về phòng làm việc của Cố Thâm.
Cô vừa đi, có người thuận miệng hỏi Tô Điềm: "Sao Lý Khả lại nhờ Nam Hạ vậy?"
Tô Điềm hỏi: "Có gì đâu, từ hướng Lý tỷ đi qua thì Hạ Hạ là gần nhất rồi."
Đồng nghiệp còn việc cần làm, không hỏi gì thêm.
*
Nam Hạ gõ cửa, nghe được thanh âm trầm thấp của Cố Thâm: "Vào đi."
Cô đẩy cửa mà vào.
Cố Thâm tháo cravat ném sang một bên.
Vết máu trên mặt đã khô, lại khiến cho hơi thở bất kham không kiềm chế được của anh ngày càng nồng đậm, giống như vừa trải qua một trận đánh nhau bất phân thắng bại.
Như không ngờ tới người tiến vào là Nam Hạ, anh khẽ chớp mắt: "Sao em lại vào được?"
Nam Hạ kể lại chuyện Lý Khả nhờ cô.
Cô đi tới, hỏi anh: "Đau lắm không?"
Cố Thâm không quá chú ý: "Trầy da một chút thôi mà."
Nam Hạ nói: "Vẫn phải khử trùng."
Cố Thâm hỏi côi: "Em giúp anh khử trùng?"
Cái biểu tình lúc này của cô rõ ràng là như làm chuyện xấu sợ người khác phát hiện, không khác gì biểu cảm ngày đó cô len lén từ biệt thự chạy ra gặp anh.
Cố Thâm thích vô cùng, muốn đùa cô một chút.
Nam Hạ liếc nhìn hành lang trống vắng bên ngoài, dạ một tiếng, "Nhưng em không tiện ở lại lâu đâu."
Cô đi rửa sạch tay, lấy bông gòn thấm cồn iot, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt anh.
Vết thương bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại rỉ ra một ít máu tươi, có chút đau nhưng Cố Thâm hoàn toàn không có phản ứng.
Nam Hạ dựa vào gần một chút, hương thơm ngòn ngọt cũng thoang thoảng lướt qua mũi anh.
Cố Thâm không nhịn được, đem cô ôm vào ngực.
Nam Hạ sợ bị người khác nhìn thấy, lập tức kéo dài khoảng cách.
Cố Thâm mỉm cười liếc nhìn cô một cái.
Nam Hạ xé băng cá nhân.
Cố Thâm: "Món đồ chơi kia dán lên mặt thì quá xấu rồi, không cần."
Nam Hạ xem xét vết thương trên mặt anh, không quá sâu, cô không miễn cưỡng.
Cô buông băng cá nhân xuống, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vậy anh... Sẽ cùng Văn Nhã đi ăn cơm?"
Cố Thâm cười một cái: "Em nghe thấy hết rồi?"
Nam Hạ: "Đứt quãng, đoán được một chút."
Cố Thâm không muốn cô suy nghĩ nhiều về những chuyện thế này.
Anh nói thẳng: "Không đi."
Kỳ thực anh đi cũng không có vấn đề gì, bất quá chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Chỉ là đối phương cất giấu tâm tư với anh, bữa cơm này nhất định sẽ làm Nam Hạ không thoải mái.
Nam Hạ gật đầu: "Vậy em trở lại làm việc đâu."
Cố Thâm không đứng đắn mà nhìn cô: "Anh ngoan ngoãn như vậy mà không định thưởng cho anh ôm một chút sao?"
"...."
Cái người này hoàn toàn không biết cố kị, không sợ vả mặt mình sao?
Nam Hạ trực tiếp xoay người đi.
*
Hôm đó hai người là tách nhau ra mà trở về nhà.
Buổi tối Cố Thâm vẫn rất quy củ, chỉ ôm cô hôn rồi để cho cô làm ổ trong ngực, không có động tác gì quá đáng.
Nam Hạ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ mơ màng màng cô cảm nhận được Cố Thâm rời giường.
Động tác của anh rất nhẹ, sợ làm phiền cô.
Nhưng Nam Hạ chưa ngủ sâu, anh vừa động cô liền tỉnh.
Cố Thâm đóng cửa phòng ngủ, đốt một điếu thuốc, hít một hơi, ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.
Cửa phòng ngủ chính mở ra.
Nam Hạ mặc đồ ngủ, tóc có chút rối loạn đi tới.
Trong phòng khách nổi lên một tầng khói thuốc xanh xanh.
Ngũ quan anh chìm trong làn khói bảng lảng.
Đôi mắt kia càng lúc càng trầm.
Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc trước mặt cô, càng không bao giờ hút ở trong nhà, đây là lần đầu tiên.
Nghe tiếng động, Cố Thâm xoay người nhìn cô, dập tắt thuốc: "Làm ồn đến em sao?"
Nam Hạ nói: "Không có, em chưa ngủ sâu."
Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, tựa vào lồng ngực vững chãi kia, nhẹ giọng nói: "Anh phiền lòng vì chuyện sao chép ý tưởng kia sao?"
Cố Thâm thuận thế khoác vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai trơn mượt, ừ một tiếng.
Nam Hạ thăm dò hỏi: "Là anh đang phân vân không biết có nên giúp đỡ hay không đúng không? Vẫn là...", cô mân mê góc áo, "Muốn đi ăn cơm?"
Cố Thâm khẽ cười: "Ghen?"
Nam Hạ cắn môi: "Không có, em biết anh sẽ có chừng mực."
Cố Thâm xoa đầu cô, chậm rãi hít một hơi: "Không có gì, là anh đột nhiên có chút nhớ mẹ."
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc tới mẹ mình.
Anh chậm rãi nói: "Ngày đó em cũng đã đọc được bài viết trên diễn đàn đúng không?"
Nam Hạ gật đầu một cái: "Nhưng em không tin."
Cố Thâm trầm giọng nói: "Cũng không khác mấy, bà ấy đã theo ba anh cả đời, không danh không phận, trước khi chết còn dặn anh phải ra sức chiếu cố ông ấy thật tốt."
"Chính là một lòng một dạ yêu đương đến mù quáng."
"Nhưng anh cũng không muốn phụ lòng bà."
Nhớ tới lúc lâm chung mẹ mình vẫn dùng