Chương 43.1:
Tin tức này cũng quá là bom tấn rồi.
Chu Nhất Đồng không phải là bạn gái của Cố Thâm sao?
Sao lại gọi Cố ca?
Một tiếng gọi này vô cùng thân thiết, vừa nghe qua liền biết bọn họ là anh em.
Nhưng chưa bao giờ nghe Cố Thâm còn có một cô em gái.
Nam Hạ hoảng hốt, cô đứng lên, miễn cường chào Chu Nhất Đồng.
Mấy chữ "chị dâu" này của Chu Nhất Đồng đã trực tiếp công khai mối quan hệ của bọn họ.
Cũng không biết những người khác sẽ nghĩ Cố Thâm thế nào. Dù sao cũng chính anh là người ra quy định không được yêu đương công sở.
Lâm Man Man so với Nam Hạ còn khó chịu hơn, không dám tin nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia.
Nam Hạ là bạn gái của Cố Thâm? Làm sao có thể?
Lúc Cố Thâm đi ra từ phòng làm việc, còn chưa kịp thấy người đã nghe thấy Chu Nhất Đồng kêu "Chị dâu" thật lớn.
Quả nhiên đi tới đã thấy cô hưng phấn mà gọi anh.
Thật là đối lập với biểu tình khẩn trương của Nam Hạ.
Nam Hạ không dám nhìn anh.
Cố Thâm trầm giọng: "Đi, xuống lầu mua cà phê."
Là anh muốn thay cô giải vây.
Nam Hạ thở phào một cái, cảm kích nhìn Cố Thâm, mong Cố Thâm nhanh chóng đem người đi chỗ khác.
Chờ thêm chút nữa thì không biết cô nàng còn có thể nói ra chuyện kinh tâm động phách gì.
Lúc đi lướt qua bàn làm việc của Nam Hạ, Cố Thâm lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Không nên quấy rầy chị dâu em đang bán mạng kiếm tiền cho anh."
"...."
Nam Hạ mở to hai mắt, trầm mặc không dám nói gì.
Cô quyết định làm người ẩn hình, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.
Mấy lời này của Cố Thâm không giấu được ám muội cùng khoe khoang.
Mọi người lập tức hiểu được quan hệ của anh và Nam Hạ, ánh mắt nhìn cô vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ.
Tô Điềm thì đang ngây dại -- điều này sao có thể chứ?
Trác Nhậm Vũ phản ứng: "Cố tổng, anh hẹn hò với đại mỹ nữ của chúng ta là chuyện lúc nào? Tác phong cũng thật nhanh."
Biểu cảm của Cố Thâm rất bình tĩnh, khóe miệng không tự chủ cong lên: "Đang trong giờ làm việc, không nói chuyện riêng tư."
Anh liếc nhìn Nam Hạ một cái, không nói gì nữa, trực tiếp mang Chu Nhất Đồng ra ngoài.
Chu Nhất Đồng còn nhiệt tính nói: "Chị dâu, em đi trước. Lát nữa cùng nhau ăn trưa nha."
"...."
"Được."
Nam Hạ trả lời.
*
Toàn bộ phòng làm việc chìm trong im lặng.
Bình thường còn có tiếng thì thầm của các đồng nghiệp trao đổi với nhau, hiện tại chỉ có thể nghe thấy nhịp thở cùng thanh âm bàn phím lách tách.
Nam Hạ có thể tưởng tượng được, chuyện này nhất định đã lan truyền ra khắp Khuynh Thành.
Nhịn trong chốc lát, Tô Điềm nhịn không được, trực tiếp hạ giọng hỏi: "Chuyện của cậu và Cố tổng, là thật sao?"
Đã như vậy cũng không cần phải vòng vo giấu giếm nữa.
Nam Hạ khẽ gật đầu: "Thật ngại quá, không cố ý gạt cậu, chỉ là không tiện lắm."
Tô Điềm há to miệng, cũng không dám phát ra âm thanh.
Một lát sau, cô hỏi lại: "Vậy nam thần cậu một mực muốn theo đuổi chính là Cố tổng?"
Nam Hạ lại gật đầu.
"Vậy bộ váy đỏ làm trước tớ thiết kế cho cậu là mặc đi hẹn hò với Cố tổng?"
Gương mặt Nam Hạ nóng lên: "Đúng."
Tô Điềm bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy. Bảo sao ngày đó Cố tổng còn chỉ điểm cho tớ thiết kế kĩ như vậy."
"Cũng quá là cáo già!"
"Cứ vậy mà lợi dụng thiết kế của tới để đòi phúc lợi cho bản thân."
Nam Hạ:...
"Còn nói cái gì mà thích sεメy, không thích thanh thuần. Cái gì mà không được có tình yêu công sở?"
"Đúng là đàn ông...."
Nam Hạ:...
Nhỏ giọng mạt sát Cố Thâm một phen, Tô Điềm lại ám muội nhìn Nam Hạ: "Vậy Cố tổng có thích cậu mặc chiếc váy đó không?"
Nam Hạ không biết thế nào lại nhớ tới cảm giác bàn tay ấm áp của anh ngày đó khe khẽ vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Cô nói: "Cũng tạm."
Tô Điềm cười rộ lên nhưng rất nhanh liền nhăn nhó.
Huhu, xem ai lần trước mạnh miệng thề son sắt Nam Hạ và Cố Thâm không có chuyện gì, bây giờ vả mặt có đau không?
*
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenwiki1.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.
*
Rốt cuộc cũng tới bữa trưa.
Nam Hạ bình tĩnh đi ra ngoài dưới một đống ánh mắt soi mói.
Khả năng thích ứng cùng tự điều chỉnh của cô rất tốt, bình thường cũng rất nay tự nhiên phóng khoáng, ngoại trừ vừa lúc nãy cô không kịp phản ứng, lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chu Nhất Đồng ở dưới lầu đợi Nam Hạ.
Thấy cô đi tới, lập tức chạy đến đón, trong tay đang cầm túi giấy LV bên trong là mẫu túi mới nhất.
Cô gái nhỏ này là em họ của Cố Thâm, cũng coi như là bà mối tái hợp bọn họ.
Nam Hạ đương nhiên cũng có hảo cảm với đối phương, thuận thế khoác tay Chu Nhất Đồng: "Cố ca của em còn bận, bàn ăn đã đặt rồi, chúng ta tới trước đi? Chỉ cách một đoạn đường ngắn thôi."
Thật ra là Nam Hạ ngại giờ nghỉ trưa đông đúc sẽ ngại ngùng, cho nên cố ý ra sớm 5 phút.
Chu Nhất Đồng vui vẻ: "Được."
Hai người vừa an vị ngồi vào bàn, Chu Nhất Đồng liền không nhịn được mà hỏi chuyện của Cố Thâm và Nam Hạ.
Dù gì đối phương cũng là người thân của Cố Thâm, Nam Hạ cũng không giấu giếm, Chu Nhất Đồng hỏi gì cô đáp cái đó.
Cố Thâm vừa tiến tới, Chu Nhất Đồng liếc mắt liền nói: "Tốt, bảo sao lúc nghỉ hè hồi đại học tối nào anh cũng len lén chạy ra ngoài, thì ra là đi hẹn hò với chị dâu."
Cố Thâm nhướng mày, ngồi xuống cạnh Nam Hạ, động tác tự nhiên ôm lấy bả vai mảnh khảnh của cô: "Thôi đừng nói hết cho Tiểu Đồng. Đứa nhỏ này thật sự không khác gì một chiếc loa phát thanh, xoa người liền kể lể khắp nơi đấy."
Nam Hạ lúc nào cũng vậy, thẳng thắn bộc trực.
Lúc học đại học, đám người Vu Tiền nghe chuyện giữa bọn họ cũng chạy đi hỏi cô, hỏi cái gì cô đáp cái nấy, hoàn toàn không ngại người khác trêu chọc bọn họ.
Không biết bảo vệ bản thân, lại biết bảo hộ cho anh.
Khi đó cũng có không ít người nói anh là có phúc khí lớn mới tìm được một người bạn gái vừa ngoan lại vừa tốt tính như vậy.
Mặc kệ người khác nói xấu anh thế nào, cô đi đâu cũng biết bao che cho anh.
Chu Nhất Đồng không phục: "Làm gì có, cùng lắm em chỉ nói cho mẹ thôi, ai mà thèm nhiều chuyện."
Nam Hạ mỉm cười: "Không sao, cũng không phải là chuyện tuyệt mật không thể lộ ra ngoài."
Chu Nhất Đồng: "Rõ ràng."
Bữa cơm này, Chu Nhất Đồng ra sức nói tốt cho Cố Thâm, ra sức kể lại chuyện ngày đó Cố Thâm không chút lưu tình bỏ lại cô vào mẹ, Cố Thâm còn dán đầy hình Nam Hạ trong phòng ngủ, năm đó thất tình còn khóc ròng thành dòng sông...
Lúc cô thao thao bất tuyệt nói đến chuyện khóc ròng, Cố Thâm nhịn không được mới nói: "Được rồi, em nói em không thích nhiều chuyện, anh không dám không tin."
Chu Nhất Đồng cường điệu: "Chị dâu, là thật hết đấy."
Nam Hạ nhìn cô: "Khóc thành sông cũng là thật?"
Tuy Nam Hạ chưa thấy anh khóc nhưng với bản tính của anh, cho dù có khóc cũng tuyệt đối không thể khoa trương tới mức khóc ròng thành sông được.
Chu Nhất Đồng không tự chủ được hạ giọng: "Hình như là hơi khoa trương một chút."
Cố Thâm gắp cho Nam Hạ một miếng thịt bò nói: "Không hề nói quá đâu, Tiểu Đồng tự nói bản thân mình đấy."
"...."
Cố Thâm: "Lúc nào thất tình cũng ôm anh khóc, cũng không biết đã tốn bao nhiêu chiếc áo sơ mi cho Tiểu Đồng lau nước mắt rồi."
"..."
Ăn xong bữa cơm, Chu Nhất Đồng đón xe rời đi.
Nam Hạ cùng Cố Thâm sóng vai