Sau khi bị thương,
cơ thể Tĩnh Uyển rất yếu, cô chỉ nói hai câu đã thấy mệt mỏi, lại tiếp
tục ngủ mê man. Lúc tỉnh dậy trời đã sắp sáng, qua những kẽ hở của rèm
cửa những tia sáng màu than chì lách vào trong phòng, xung quanh vẫn im
lặng, Mộ Dung Phong ngồi trên chiếc ghế trước giường, ngửa mặt ngủ, vì
tư thế không thoải mái nên anh ngủ mà vẫn chau mày. Trên người anh đắp
một chiếc chăn nhung, có thể là do cảnh vệ đắp lên giúp anh sau khi ngủ, vì anh vẫn mặc bộ Âu phục hồi tối.
Gió sớm thổi tung
rèm cửa, mái tóc rối của anh rủ trên trán, bị gió thổi nên hơi lay động, làm giảm bớt khí chất áp đảo người khác trên khuôn mặt của anh, tạo nên vẻ bình yên, tuấn tú của những thanh niên trẻ tuổi bình thường, thậm
chí lộ ra chút khí chất trầm tĩnh, chỉ là môi anh rất mỏng, trong mơ vẫn mím chặt, hiện rõ những đường nét cương nghị.
Cô thẫn thờ một lát, hơi động đậy, chạm vào vết thương, không kìm được liền “ối” một tiếng.
Âm thanh tuy rất khẽ nhưng Mộ Dung Phong đã tỉnh dậy, anh lật chăn, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”. Cô thấy vẻ mặt anh dịu dàng quan tâm, mắt hơi vằn
đỏ, liền biết mấy ngày nay công việc bận rộn, nhưng tối qua lại thức cả
đêm ở đây, không khỏi hơi cảm động, nói nhỏ: “Không sao?. Anh ngáp một
cái, nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, tối qua chỉ nói ở đây một lát, ai ngờ lại ngủ mất”.
Tĩnh Uyển nói: “Cậu
Sáu về nghĩ ngơi trước đi”. Mộ Dung Phong đáp: “Dù sao lát nữa sẽ phải
làm việc rồi”. Anh nhìn cô, mỉm cười nói tiếp: “Anh ở lại với em thêm
một lúc”. Tĩnh Uyển hơi bất ngờ, nhìn tránh đi theo bản năng, mỉm cười
hỏi: “ Đại ca, Kiến Chương về chưa?”. Mộ Dung Phong liền gọi người vào
hỏi, người hầu đó nói: “Hứa thiếu gia tối qua uống say, sư đoàn trưởng
Từ sai người đưa cậu ấy về. Bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng
khách”.
Tĩnh Uyển nghe vậy,
trong lòng hơi bực. Mộ Dung Phong nói: “Cậu ta chắc là lo lắng cho vết
thương của em, nên mới uống rượu, khó tránh khỏi bị say”. Tĩnh Uyển “ồ”
một tiếng, Mộ Dung Phong lại nói: “Bác sĩ nói em có thể ăn được rồi,
nhưng phải ăn thức ăn lỏng, muốn ăn gì anh bảo họ chuẩn bị”. Tĩnh Uyển
tuy không muốn ăn, nhưng thấy anh chăm chú nhìn mình, lại không nỡ trái ý anh, thuận miệng nói: “Ăn cháo là được rồi”.
Nhà bếp làm việc rất nhanh chóng, một lát sau đã mang lên một bát cháo trắng nóng hổi, kèm
theo đĩa nhỏ với sáu loại dưa góp Cẩm Châu, cháo thơm dịu, dưa muối tươi mặn. Mộ Dung Phong cười nói: “Anh cũng đói rồi”. Lan Cầm đang múc cháo
cho Tĩnh Uyển, nghe thấy vậy, lập tức vội vàng múc cho anh một bát.
Người hầu trong nhà trên hỏi: “Cậu Sáu rửa mặt ở đây chứ?”. Mộ Dung
Phong liền “ừ” một tiếng, đến phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, đây vốn
là phòng ngủ của anh, trong phòng vệ sinh khăn mặt, bàn chải vẫn đầy đủ.
Sau khi bị thương
Tĩnh Uyển đi lại không tiện, Lan Cầm cùng một a hoàn khác tên là Tú Vân, một người cầm chậu, một người cầm khăn đang giúp cô rửa mặt, bỗng nghe
người bên ngoài nói: “Chào Hứa thiếu gia. Doãn tiểu thư mới tỉnh lại đó” Tĩnh Uyển nghe thấy Kiến Chương đến, đang định cất tiếng hỏi chuyện thì Mộ Dung Phong đã hỏi ở trong phòng vệ sinh: “Tĩnh Uyển, là ai đến thế?
Nếu là Gia Bình, thì bảo cậu ta đợi ở bên ngoài”.
Hứa Kiến Chương vừa
đi vào phòng, đã nghe thấy giọng nói của anh, sắc mặt liền hơi thay đổi. Tĩnh Uyển thấy tình thế khó xử, vội nói: “Đại ca, là Kiến Chương đến”.
Mộ Dung Phong đi ra, vừa cài khuy áo vừa gật gật đầu với Kiến Chương, coi như chào hỏi, lại
quay mặt lại nói với Tĩnh Uyển: “Đã bảy giờ, xem ra không thể ăn sáng
với em được rồi”. Tĩnh Uyển nói: “Đại ca cứ tự nhiên”. Cô cảm thấy bầu
không khí ngượng ngập, khó tránh khỏi đặc biệt chú ý sắc mặt của Hứa
Kiến Chương, thấy vẻ mặt anh rất gượng gạo, dáng vẻ như không thoải mái.
Sau khi Mộ Dung
Phong đi, Tĩnh Uyển ăn mấy thìa cháo, tinh thần đã hơi kém, Lan Cầm thu
dọn rồi ra ngoài, Tĩnh Uyển nhìn Hứa Kiến Chương, thấy anh cũng chăm chú nhìn mình, cô nói: “Anh đừng hiểu lầm, em và Cậu Sáu kết nghĩa anh em”, Tĩnh Uyển thấy giọng điệu anh gượng gạo, lại thấy vẻ mặt anh mệt mỏi,
trong lòng cũng không biết là tức giận hay thương yêu, nói như thế giận
dỗi: “Có gì anh cứ nói thẳng đi, dù sao em tự biết mình không hề làm bất cứ việc gì có lỗi với anh”.
Khóe miệng Hứa Kiến
Chương hơi run run, sắc mặt khó coi đến cực điểm, mắt lại nhìn về nơi
khác, rất lâu sau mới nói: “Tĩnh Uyển, anh phải về Càn Bình rồi”.
Tĩnh Uyển thấy trái
tim bỗng nhiên chùng xuống, sau khi bị thương cô mất rất nhiều máu, sắc
mặt đã không hồng hào, giờ lại càng nhợt nhat: “Tại sao?”.
Hứa Kiến Chương hờ
hững đáp: “Anh chưa đi là vì không yên tâm về em, sau này nghe nói em bị thương, anh càng không thể bỏ lại em. Bây giờ xem ra em ở đây mọi thứ
đều ổn, cho nên anh định về nhà trước xem sao”.
Tĩnh Uyển vừa tức
giận vừa sốt ruột vừa bực mình, hỏi lại: “Chắc chắn anh nghe thấy gì đó, cho nên nghi ngờ em phải không? Chẳng lẽ em là người như thế sao?”. Cô
liền kể hết tình hình sau khi mình đến Thừa Châu, cũng giải qua chuyện
của hai người Từ, Thường, cuối cùng nói: “Em vì cứu anh, mới đồng ý cùng Cậu Sáu diễn kịch trước mọi người, giữa em và anh ấy là hoàn toàn trong sáng, tin hay không tùy anh”.
Hứa Kiến Chương nghe cô nói rõ ngọn nguồn, nghe thấy cô vì cứu mình nên không tiếc thanh
danh của bản thân, miệng hơi mấp máy giống như muốn nói, cuối cũng kìm
lại. Anh đã suy nghĩ trăm nghìn lần, nghĩ đi nghĩ lại, tuy sớm đã hiểu
rõ quan hệ lợi hại, biết rõ không thể không cắt đứt, nhưng thấy đôi mắt
ngân ngấn như nước hồ thu của cô đang nhìn mình, gần như sắp dao động.
Trong đầu anh dường như có một bộ phim đang chạy, lúc thì nghĩ đến ngày
tháng cùng cô ở Càn Binh, lúc nghĩ đến em nhỏ mẹ già ở nhà, trong trách
không thể chối bỏ trên vai mình, lúc thì nghĩ đến ngày tháng trong tù,
thân ở trong ngục, không còn đường đi, sự khủng khiếp đó khiến người ta
run sợ. Anh nghĩ đến những lời của sư đoàn trưởng Từ, bên nào nặng bên
nào nhẹ… bên nào nặng bên nào nhẹ…
Anh nghĩ đến cha lúc trước khi qua đời, nắm chặt lấy tay anh không buông, thều thào không
nói ra nổi, chỉ chỉ mấy em trai em gái đứng trước giường. Mẹ và các em
đã mất đi cha, trong nhà không thể không có anh. Nếu anh không màng tất
cả, sau này có mặt mũi nào gặp người cha đã mất ở dưới suối vàng đây?
Anh cắn răng, cuối
cùng hạ quyết tâm: “Tĩnh Uyển, Hứa gia là gia đình kiểu cũ, anh không
thể khiến mẹ anh đau lòng. Chín tỉnh phía Bắc này không ai không biết
quan hệ của em và Cậu Sáu. Hứa gia quả thật không thể có lỗi với người
này. Tĩnh Uyển, tuy em không phụ anh, anh cũng đành phụ em thôi”.
Tĩnh Uyển nghe xong
câu đó, lòng giống như bị đâm một nhát, cảm giác tức giận phẫn nộ ấy
không thể nói thành lời, chân tay cô lạnh ngắt, trong đầu đau nhức, ngay cả hít vào thở ra cũng đau không chịu nỗi. Cũng không biết là vết
thương đau hay là tim đau, cô thở một hơi hết sức nặng nề, chậm chạp,
ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Hứa Kiến Chương, sao anh có thể đối xử với em như thế?”. Hứa Kiến Chương không nói gì, trước mắt cô
nhòa đi, không nhìn rõ được dáng vẻ anh, giọng cô cũng dường như không
phải của mình: “Anh vì điều đó mà không cần em nữa?”.
Kiến Chương mím chặt môi, dường như chỉ sợ hễ mở miệng là nói ra câu gì đó. Sắc mặt cô nhợt
nhạt, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh là người được dạy dỗ kiểu mới, thời
đại này anh vẫn lấy lý do đó để đối đãi với em sao?”. Trong lòng Kiến
Chương buồn phiền vạn phần, cuối cùng buột miệng nói: “Không sai, anh
quả thật vong ân bội nghĩa, nhưng em có từng nghĩ cho anh không? Em
không tiếc danh phận của mình để cứu anh nhưng anh không gánh nổi đại ân đó của em”. Lời vừa nói ra, dường như anh mới hiểu mình đang nói gì,
chỉ thấy cô tuyệt vọng nhìn mình, mặt anh tái mét, lại mím chặt môi,
không nói một tiếng nào. Khóe miệng cô run rẩy, cuối cùng dần dần cong
lên, nở một nụ cười thê lương: “Được, được, không ngờ tôi nhìn nhầm con
người anh”. Cô vừa thở liền bị sặc, không kìm được bật ho, lập tức động
đến vết thương đau buốt, không thể thở nổi. Lan Cầm đi vào, thấy cô toát mồ hôi lạnh, bị sặc đến mức mặt đỏ lên, liền cuống quýt đỡ cô, cô đã
không nói nổi, Lan Cầm hét ầm lên: “Người đâu”, Hứa Kiến Chương lùi sau
một bước, trong lòng rối như tơ vò, muốn đến gần xem, nhưng bước đi đó
còn nặng hơn ngàn cân, không làm sao nhấc chân nổi, cuối cùng vẫn ở
nguyên chỗ cũ.
Bác sĩ tiêm một mũi
giảm đau cho cô, cô mơ hồ ngủ thiếp đi, lòng đau tột độ, láng máng nghe
thấy tiếng của Mộ Dung Phong rít lên đầy tức giận: “Tên họ Hứa đâu? Rốt
cuộc hắn đã nói gì?” . Sau đó hình như là giọng của Lan Cầm, lí nhí trả
lời gì đó, Tĩnh Uyển không nghe rõ, chỉ thấy trong tim buồn đến cực
điểm, như có thứ gì tắc nghẹn ở đó, không thể thở nỗi. Mộ Dung Phong
nhận ra cô đã tỉnh lại, lập tức cúi người xuống gọi nhỏ cô một tiếng:
“Tĩnh Uyển”.
Tim cô như bị dao
đâm, cô ngẩng mặt lên để nước mắt không bị chảy xuống. Anh nói: “Em đừng khóc, em sai người đi tìm Hứa Kiến Chương đến ngay”. Cô vốn đã rất kìm
chế, nghe anh nói câu này, nước mắt cứ thế trào ra, cô đã hết sức ngăn
dòng nước mắt lại, cô chưa từng yếu đuối như thế này, cô không thể nhớ
lại lời nói của anh, không thể nhớ lại dáng vẻ của anh, không ngờ anh
lại đối xử với cô như thế, không ngờ anh lại bỏ rơi cô như thế.
Cô đã vì anh như
thế, vì anh ngay cả tính mạng cũng suýt mất đi, con gái quan trọng nhất
là danh tiết
cô cũng không để ý, nhưng anh lại vì lời đồn thổi của người đời mà không cần cô nữa. Nước mắt ngân ngấn trên khóe mi, cuối cũng lã
chã chảy xuống, Mộ Dung Phong chưa từng thấy cô khóc, liền luôn miệng
nói: “Em đừng khóc, em đừng như thế, anh lập tức sai người đi tìm”.
Cô nấc nghẹn lắc
đầu, cô không cần gì nữa, thứ cô cần bây giờ đều không có ý nghĩa, đều
trở thành trò cười. Cô đưa tay lên lau nước mắt, cô không muốn khóc,
không thể khóc. Sự cố chấp mấy năm nay vốn cho rằng là không thể lung
lay, không ngờ đẩy nhẹ một cái, cả thế giới đã lật đổ. Cô kiên cường như thế, đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này. Cô vốn cho rằng bản thân
mình không gì không thể làm được, đến bây giờ lại bị người thân thiết
nhất giáng cho một đòn chí mạng. Thẩm Gia Bình đi vào, thì thầm một câu
với Mộ Dung Phong, anh phẫn nộ quát: “Lên tàu rồi cũng đuổi theo cho
tôi”.
Trong lòng cô vô
cùng đau đớn, theo bản năng cô đưa tay ra nắm lấy gấu áo anh, giống như
nắm lấy khúc gỗ trôi nổi duy nhất. Mộ Dung Phong thấy khóe miệng cô run
run, dáng vẻ ngơ ngẩn tội nghiệp như đứa trẻ thơ, anh chưa từng thấy
dáng vẻ này của cô, trong lòng thương xót, nắm lấy tay cô : “Tĩnh Uyển
…”. Cô không muốn nghĩ gì nữa, anh nói: “Nếu em muốn hắn quay lại, bằng
mọi cách anh sẽ tìm hắn cho em”. Tim cô đau nhói, nghĩ đến lời Kiến
Chương từng nói, từng chữ đều như dao sắc, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Mộ Dung Phong nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay anh có vết chai vì cầm
súng, thô ráp cọ vào tay cô. Tay Hứa Kiến Chương luôn mềm mại ấm áp, còn tay anh lại đầy sức mạnh, cô cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, chỉ có chút
ấm áp duy nhất từ lòng bàn tay anh truyền đến, sự ấm áp đó giống như
ngọn lửa yếu ớt ngày đông, khiến người ta không kìm được lưu luyến.
Trong lòng cô buồn bã đến cực điểm, có một cảm giác bất an lờ mờ khác,
cô không biết sự bất an này từ đâu mà đến, chỉ là đau lòng không muốn
nghĩ nữa, cô hít một hơi thật sâu, cố ngăn dòng nước mắt: “ Kệ anh ấy…
kệ anh ấy đi…”.
Thừa Châu ở phía
Bắc, khí hậu vốn khô hanh, mưa ba ngày liên tiếp thật là hiếm thấy.
Những hạt mưa như những chiếc kim nhỏ, như những sợi lông bò rơi xuống
không phát ra tiếng động, gió thổi tung rèm cửa, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Trước cửa sổ có một cây hòe rất lớn, nở đầy hoa, hoa trắng lật
phật lật phật trong gió mưa hỗn loạn, một chút hương nhàn nhạt bay vào
theo hơi mưa, mát rượi và thơm dịu.
Triệu Thù Ngưng đến
thăm Tĩnh Uyển, thấy Lan Cầm ngồi bóc quả hạnh đào trước chiếc bàn nhỏ,
liền hỏi: “Sao không bảo nhà bếp làm?”. Lan Cầm nhoẻn miệng cười, nói:
“Cậu Sáu sai em bóc để nấu cháo hạt sen hạnh đào, Cậu Sáu sợ nhà bếp làm không sạch sẽ”.
Triệu Thù Ngưng nói
dăm câu tào lao với Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển quay mạt đi nhìn trời mưa bên
ngoài, bảo: “Vẫn đang mưa”. Thù Ngưng nói: “Đúng thế, mưa hai ngày rồi,
mùa màng năm nay nhất định rất tốt, năm ngoái khô hanh khiến đoại soái
lo lắng, anh Sáu đích thân đến phía Nam thu mua quân lương”. Thù Ngưng
thấy trước giường đặt một giỏ hoa, bên trong cắm mấy trăm bông lựu, đỏ
rực như bó đuốc rừng rực, nở rộ gần như muốn cháy lên, tấm tắc khen:
“Loại hoa này kết thành tú cầu là đẹp nhất”. Lan Cầm cười nói: “ Biểu
tiểu thư khéo tay nhất rồi, kết lẵng hoa, kết tú cầu, ai ai cũng khen
đẹp”. Thù Ngưng nói: “Dù sao cũng rãnh rỗi, kết một cái cho Doãn tiểu
thư chơi mà”. Lan Cầm liền đi lấy dây kẽm đến, lại lấy hơn trăm bông hoa lựu đỏ rực.
Thù Ngưng ngồi trước giường kết quả cầu hoa, Tĩnh Uyển thấy ngón tay cô thoăn thoắt, một lát sau quả cầu hoa đỏ rực đã hoàn thành, Thù Ngưng lại lấy dây đồng kết
thành tua, nói: “Treo trước, đầu giường được không?”. Tĩnh Uyển luôn
thích màu sắc rực rỡ, ngh thế liền mỉm cười: “Cô khéo tay thật đấy”.
Thù Ngưng nói: “Tôi
học của cô tôi đấy, cô ấy rất khéo tay, con người cũng rất tốt”. Bỗng
nhiên mắt Thù Ngưng ngân ngấn: “Tiếc là cô ấy ra đi quá sớm, lúc đó đại
soái đánh trận bên ngoài, anh Sáu còn nhỏ nhưng việc tang lễ đều do anh
ấy làm chủ. Anh Sáu lúc nhỏ nghịch ngợm lắm, không hiểu chuyện nhất,
nhưng cô tôi vừa mất, anh ấy bỗng như trưởng thành lên. Chúng tôi lúc đó chỉ biết khóc, nhưng anh ấy gọi người bên ngoài vào, điện báo cho đại
soái trước, sau đó hỏi từng quy tắc tang lễ, giống như người lớn”. Tĩnh
Uyển thuận miệng hỏi: “Lúc đó Cậu Sáu bao nhiêu tuổi?”. Thù Ngưng nói:
“Mới mười hai tuổi, anh Sáu lúc nhỏ không cao lớn lắm, đại soái thường
nói anh ấy vẫn còn chưa cao bằng lan can”. Lan Cầm cười mỉm, chỉ nói:
“Nhà trên có rất nhiều ảnh Cậu Sáu hồi nhỏ, em đi lấy cho tiểu thư xem”. Không đợi Tĩnh Uyển nói Lan Cầm đã đi ra ngoài.
Tĩnh Uyển tuy mới
quen Thù Ngưng có vài ngày, nhưng cảm thấy tính cách cô ôn hòa nho nhã,
lúc này thấy cô yên lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì, đầu hơi cúi,
hàng mi dài rủ xuống như chiếc quạt nhỏ, trên tay cầm một bông hoa lựu,
lại ngắt từng cánh hoa đỏ như lửa, những cánh hoa lác đác rơi trên thảm
trải nền. Lan Cầm đã quay lại cầm rất nhiều ảnh, đặt từng tấm từng tấm
lên giường cho cô xem: “Đây là lúc còn ở Vọng Châu, đây là đại soái và
Cậu Sáu, đây là phu nhân và Cậu Sáu…”.
Tĩnh Uyển cầm bức
ảnh đó lên, ảnh chụp lúc Mộ Dung Phong khoảng mười tuổi. Trong ảnh, một
người phụ nữ khuôn mặt thanh tú đang ngồi trên ghế, Mộ Dung Phong đứng ở bên cạnh, khuôn mặt non nớt ngây thơ, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ xấc
láo. Cô vẫn còn ngẩn ngơ bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếp
theo là tiếng cảnh vệ hành lễ, tiếng giày da bước đi ấy cô đã vô cùng
quen thuộc, quả nhiên là Mộ Dung Phong đã về.
Mỗi ngày anh đều đến thăm cô mấy lần, lúc này trông anh như mới từ bên ngoài về, vẫn chưa
thay quân phục, anh đi vào mới bỏ mũ xuống, Lan Cầm vội đón lấy, Thù
Ngưng cũng đứng dậy. Anh nhìn nhìn sắc mặt Tĩnh Uyển trước, cười nói:
“Hôm nay hình như tinh thần tốt hơn chút rồi, em ăn cơm chưa?”.
Tĩnh Uyển lắc lắc đầu, anh nói: “Anh phái xe đi đón một vị khách quý, em
nhất định sẽ rất vui khi gặp vị khách quý này”. Thấy trên giường bày
không ít ảnh của mình, anh bất giác cười tươi hớn hở: “Sao lại xem cái
này?”. Anh cúi người xuống cầm một bức ảnh ngày bé của mình lên nhìn một lát, miệng nói: “Dạo trước có một tờ báo đến phỏng vấn anh, chụp cho
anh hai bức nửa người rất đẹp, lúc nào anh lấy cho em xem”. Tĩnh Uyển
cười cười, hỏi: “Là vị khách quý nào đến thế?”.
Mộ Dung Phong tâm
trạng rất vui vẻ, nói: “Bây giờ không nói cho em, lát nữa em gặp sẽ
biết”. Giờ anh mới chú ý Thù Ngưng cũng ở đây, liền hỏi: “Bên Tứ phu
nhân đã ăn cơm chưa?”. Thù Ngưng đáp: “Em mới đến một lúc cũng không
biết nữa”. Cô ngừng lại một lát, nói tiếp: “Em cũng phải về ăn cơm thôi, Doãn tiểu thư, ngày mai tôi lại đến thăm cô”. Tĩnh Uyển biết quy tắc
trong nhà họ, ngay cả các phu nhân trưởng bối đều rất kinh sợ Mộ Dung
Phong, cho nên không dám giữ Thù Ngưng lại.
Mộ Dung Phong ra vẻ
bí hiểm như thế, nhưng Tĩnh Uyển chẳng hề để ý, Mộ Dung Phong nói chuyện phiếm với cô mấy câu, bên ngoài có người thông báo: “Cậu Sáu, Doãn tiên sinh đến rồi”.
Tĩnh Uyển vừa kinh
ngạc vừa vui mừng, giống như đang mơ, thấy người làm dẫn vào một người,
quả nhiên là Doãn sở Phàn, Tĩnh Uyển gọi một tiếng “Cha”. Nước mắt cô cứ chực trào ra, Doãn Sở Phàn đi lên mấy bước nắm lấy tay cô, mắt cũng
ngân ngấn nước: “Tĩnh Uyển con sao rồi, cha và mẹ con lo đến sắp phát
điên”. Cô vừa tủi thân, vừa đau lòng, vừa vui mừng, vừa áy náy, tuy mắt
ngấn lệ nhưng vẫn cố cười nói: “Cha… con… con vẫn ổn”.