Dù cách màn hình, nhưng cảm giác âm u bất lực từ đầu bên kia vẫn truyền tới.
Tim Cố Lai đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, làm cả người không thoải mái.
Hắn đứng dậy, cầm chìa khóa cửa, đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Cậu ở đâu?”
“…”
Thẩm Du vẫn không nói gì thêm, như bị hút hết khí lực.
Cậu không cầm được vật gì, điện thoại rơi xuống ghế dựa, phát ra một tiếng leng keng, cuộc trò chuyện vì vậy mà bị dừng.
Cậu giấu mặt vào lòng bàn tay, lúc này cổ họng mới vang lên mấy tiếng nghẹn ngào.
Lát sau cậu vẫn cố gắng đè nén nó xuống, thái dương nổi gân xanh, khác với Thẩm Du kiệt ngạo ban sáng, hiện tại cậu chỉ là một kẻ đáng thương muốn khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Vốn tưởng hai người chỉ là trò khôi hài hoang đường, thì ra là mỗi người diễn một vở khác nhau, còn buồn cười hơn.
Thành phố này lúc nóng thì cực nóng, trong tích tắc trời lại lạnh, nhanh đến mức làm người ta không phản ứng nổi, không có khoảng thời gian giao thời.
Cố Lai sợ Thẩm Du gặp chuyện, đang chuẩn bị lái xe tới nhà cậu, ai ngời vừa rời tiểu khu, chỉ thấy chiếc xe màu xám bạc lẳng lặng dừng ở ven đường.
Bảng số xe nhìn rất quen mắt, Cố Lai từng đưa điểm tâm cho Thẩm Du, từng thấy cậu lái.
Qua kính chắn gió, chỗ tài xế trống rỗng.
Cố Lai đi tới, liếc mắt nhìn về phía sau xe, mơ hồ thấy một bóng người nằm sấp sau xe.
“Thẩm Du?”
Hắn gọi một tiếng, lại không nghe được ai đáp lại.
Cố Lai đành phải mở cửa xe ra, xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc.
Thẩm Du nằm ở sau, đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, bên cạnh còn có bảy tám chai rượu.
Cố Lai chẳng ngờ cậu ta uống nhiều như vậy, nhướn người cố kéo cậu ra.
Ánh mắt quét qua di động trên đất, tiện tay nhặt lên, nhét vào túi quần của Thẩm Du, sau đó lấy chìa khóa từ chỗ điều khiển.
Thẩm Du đứng cũng không vững, trời đất quay cuồng, trong lúc hoảng hốt cậu cảm giác có ai kéo mình đi, tóm chặt cổ áo đối phương, thấp giọng hỏi: “Mày là ai… mày… Là ai…”
“Cố Lai, tôi là Cố Lai.”
Cố Lai sắp bị cậu siết tới tí nữa tắt thở, hắn dìu cậu vào thang máy, vừa kéo cổ áo của mình.
Thẩm Du mơ hồ trong chốc lát, dường như hơi tỉnh táo một chút, buông tay ra lầm bầm hỏi: “… Cậu là Cố Lai?”
Bên mặt cậu còn chút nước mắt chưa khô, lơ đãng cọ qua cổ Cố Lai, cảm thấy lạnh lẽo.
Cố Lai cúi đầu liếc mắt nhìn cậu, lúc này mới phát hiện đuôi mắt Thẩm Du ửng hồng.
Hắn vô lực ngước đầu, không hề phòng bị lộ ra yết hầu yếu đuối.
Đường nét gọn gàng lại đơn bạc.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Hắn nhanh chóng đưa người vào nhà, phía sau lưng Cố Lai toát mồ hôi một cách khó giải thích.
Hắn cúi người cởi giày cho Thẩm Du, để cậu nằm trên giường, lúc này mới có thể thở dốc trong chốc lát.
Ngày lễ gì lạ quá, Cố Lai nghĩ thầm.
Thẩm Du nằm trên giường một lát, sau đó bất an lật người, cau mày, cởi mấy cái nút áo.
Tiếng hít thở của cậu nặng nề, dường như rất khó chịu.
Cố Lai sợ cậu ngã, liền kéo một cái ghế ngồi ở đầu giường.
Hầu kết Thẩm Du giật giật, chậm rãi nhấc mí mắt, đồng tử sâu thẳm vừa có men say vừa mơ màng.
Cậu nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà, nói mớ lung tung gì đấy, thấp giọng: “Cố Lai… Tôi biết… ngày đó rạp ở chiếu phim tại sao ôm lại tôi…”
Cố Lai nghe vậy, ngẩng đầu theo bản năng, chỉ nghe cậu tiếp tục nói.
“Anh căn bản là không thích tôi…”
Cố Lai nắm tóc, không theo kịp suy nghĩ của cậu, mà theo thói quen muốn nói câu gì đó để an ủi, nhưng lại chẳng nói được.
Bỗng nhiên Thẩm Du nện giường thật mạnh, mắt đỏ mắng: “Con mẹ nó, là tại ông sợ ma!”
“…”
Cố Lai không nói gì, bởi vì hắn phản bác trong vô lực, chỉ có thể căng thẳng nhìn ngón tay.
Thẩm Du mắng xong, lại im lặng, sau đó vùi mặt vào gối, không lên tiếng.
Cố Lai sợ cậu thở không được, do dự đưa tay ra, nhẹ nhàng rút gối, kết quả phát hiện bao gối màu lam xám ướt một mảnh nhỏ.
“Thẩm Du?”
Cố Lai hơi sốt sắng, hắn đứng dậy muốn nhìn mặt Thẩm Du một chút, kết quả không nhìn thấy được, chỉ có thể ép người ta xoay lại.
Hắn lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy một đôi mắt ngập nước.
Viền mắt Thẩm Du đỏ chót, nhìn hắn không nói lời nào, mang theo mấy phần hung ác.
Thật lâu sau đó, cậu mới cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng câu nói: “Cmn, tôi là một trò hề!”
Cậu lập lại: “Tôi chính là trò hề…”
Cố Lai ngây ngẩn cả người, lòng khó chịu khó giải thích được.
Hắn lau sạch nước mắt cho Thẩm Du, luống cuống tay chân, thấp giọng an ủi một cách ngốc nghếch: “Không phải, cậu không phải thế, không ai cười cậu hết…”
Thẩm Du nghe vậy ngước mắt, nắm lấy tay hắn, kề sát lên mặt mình, giọng khàn khàn, như một đứa bé chịu oan ức: “Tại sao không thích tôi?”
“Tôi không… không phải không thích cậu đâu…”
Cố Lai nhanh chóng chớp mắt, nói câu này thật sự rất khó khăn.
Nói xong, hắn mơ hồ cảm thấy hình có gì đó sai sai, mà chẳng biết sai chỗ nào.
Không phải không thích, là thích.
Thẩm Du nghe vậy, lông mày nhíu chặt bỗng nhiên buông lỏng ra một chút.
Cậu tới gần Cố Lai một chút, liếc nhìn đôi mắt đơn thuần như giấy của đối phương, cậu tỉnh rượu hơn một chút, lẩm bẩm hỏi: “Anh không nhớ rõ chuyện gì hết sao?”
Cố Lai nói: “Không nhớ rõ.”
Thẩm Du không nói, càng nắm chặt tay hắn hơn.
Cậu nhắm hai mắt, dường như đang ra một quyết định khó khăn nào đó.
Cố Lai cảm giác bàn tay có chất lỏng lạnh lẽo, rút giấy ăn trên bàn, cúi người nhẹ nhàng xoa cho cậu, vẫn là câu nói kia: “Đừng khóc, không có chuyện gì nữa.”
Lời còn chưa dứt, cổ tay hắn bỗng nhiên truyền đến một lực kéo mạnh, cả người không khống chế được ngã về trước, sau đó trời đất quay cuồng, bị Thẩm Du đặt ở dưới thân.
“???”
Đây là điểm mù tri thức của hắn, Cố Lai không biết nên làm vẻ mặt thế nào, mặt cứng như gỗ, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, hai tay để ở bên người, căng thẳng kéo khăn trải giường: “Cậu… cậu làm sao vậy?”
Thẩm Du nhìn hắn, mím môi không nói gì, tay phải vòng ra sau gáy mình, yên lặng vuốt ve vết sẹo dữ tợn, khàn tiếng hỏi: “Cố Lai, em còn có thể tin anh không…”
Cố Lai muốn nói mình có tiếng là tốt bụng, chưa bao giờ nợ tiền không trả, vì vậy gật đầu do dự nói: “Chắc là… chắc là có thể.”
Kỳ lạ, tại sao hắn lại nói ‘chắc là’ chứ.
Tim Cố Lai đập hơi nhanh, hắn không thích nghi nổi, vừa nhấc mắt