Thẩm Du nghe vậy ngẩn ra, cậu nghĩ nhiều lắm nhưng lại không nghĩ đến nguyên nhân này.
Nếu những lời này trong miệng người khác, cậu sẽ cảm thấy hắn ta nói dối, không thể không châm chọc khiêu khích người ta, mà đổi lại là Cố Lai…
Phải, là Cố Lai.
Thẩm Du nắm cằm của hắn, đuôi mắt hẹp dài nheo lại, tỉ mỉ đánh giá hắn: “Anh bị ngốc hả? Hả?”
Tiền đưa tới cửa mà không muốn, nhất định phải tự kiếm cho mệt chết, cần gì chứ.
Nhưng nếu có đám Đường Y Sơn ở đây, nhất định sẽ nói Thẩm Du mới là thằng ngốc, mới xác định quan hệ mấy tiếng, mà cậu móc tim móc phổi đưa tiền tới cho người ta, lại tưởng mình hơn người mà gọi người khác là kẻ ngốc.
Lúc này, Cố Lai có thể hiểu được những kí chủ trước đây, cơm mềm quả là một từ có sức mê hoặc, nhưng mà khởi nguồn loại mê hoặc này không phải là tiền tài hay là quyền thế, vậy thì là gì?
Cố Lai nghiêm túc suy nghĩ lại không tìm được đáp án chuẩn xác, sau đó hắn nhìn về phía Thẩm Du, thấy cậu vẫn không vui, cứ nhìn mình chằm chằm.
Hắn mím môi, cúi đầu chạm lên trán cậu, sau đó tay siết chặt cậu vào lồng ngực: “Cám ơn em đã đối xử tốt với anh như thế…”
Nhưng ăn cơm mềm là không được, đời này không được.
Thẩm Du nghe vậy, khí thế bừng bừng trong nháy mắt đã tiêu tan, gương mặt không biết là vui hay buồn, cậu cũng không biết nên vui hay giận, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn chuỗi hạt trên cổ tay, một, hai, ba…
Cậu chưa bao giờ bình thản được.
Mí mắt bất giác ngày càng nặng, cơn buồn ngủ mơ hồ từng chút bao trùm đầu óc, Thẩm Du vô ý co người, nép ở trong lồng ngực Cố Lai mà ngủ, lúc này gương mặt sắc bén mới có chút giãn đi.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Qua một đêm, nhiệt độ hạ xuống khiến cửa kiếng ngưng đọng một tầng sương trắng.
Cách tấm rèm chống muỗi mỏng tanh, ánh mặt trời xuyên qua cũng dịu dàng, giảm bớt đi sự chói mắt, mọi thứ đều thật thích hợp.
Lúc Thẩm Du thức, Cố Lai đã dậy, quần áo chỉnh tề ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay lật một quyển sách, cái bìa đỏ thẫm che một bên mặt, chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón tay thon dài sạch sẽ kia, trên mu bàn tay cũng có thể thấy gân mạch máu, trên cổ tay còn có cái đồng hồ đang chạy từ tiếng tích tách.
Ha, dậy sớm thế.
Thẩm Du cụp mắt, cố ý đá chăn, tiếng động nhẹ nhàng rốt cục cũng thu hút sự chú ý của người kia.
Cố Lai ngẩng đầu lên từ sau quyển sách, chỉ lộ ra một đôi đôi mắt ôn nhu xinh đẹp: “Em đã thức chưa?”
Thẩm Du nhớ tới hôm qua mình khóc chẳng khác gì đứa ngốc, rốt cục cũng nhớ rồi! Vì thế mà cậu có hơi lúng túng, mà thành công thoát FA, chắc cũng tính là niềm vui bất ngờ? Cậu ho khụ khụ hai tiếng, bởi vì say, giọng nghe như bị cảm: “Ừ, mới thức.”
“Đánh răng rửa mặt đi, tôi làm điểm tâm.”
Cố Lai đặt sách xuống đứng dậy, kiếm cho cậu một cái bàn chải màu xanh, dùng nước nóng rửa qua mới đưa cho cậu.
Thẩm Du lười biếng dựa vào cửa tủ lạnh, liếc mắt nhìn, lúc này cậu mới phát hiện trên bàn có một cái túi đựng đồ, nhíu mày nói: “Anh mua lúc nào?”
Cố Lai nói: “Sáng sớm.”
Hắn có thói quen dậy sớm, sau khi làm xong điểm tâm thì sẵn đi xuống lầu mua chút đồ rửa mặt mới, còn có một cái chén gạch men caro đen trắng
Thẩm Du mất tận một giây mới thấy Cố Lai quả thật là ngốc.
Hiện tại cậu không nghĩ như vậy nữa, chỉ là vui tới không nén nổi, cậu nghiêng đầu híp mắt, sau đó chọt chọt vào eo Cố Lai: “Này, anh cố ý sao…”
Cố Lai cao hơn cậu một chút, nghe vậy cụp mắt nhìn về phía cậu, con ngươi màu đen mang theo nghi hoặc: “Cố ý gì?”
Thẩm Du lại không trả lời, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: “Đừng nói cho em biết anh đối xử với người khác cũng tốt như thế.”
Nói xong cậu đi vào phòng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại.
Thẩm Du vừa đánh răng, vừa cúi đầu kiểm tra vòng bạn bè, kết quả phát hiện tên Kha Kính hôm qua lái xe mang theo một hội gái đẹp lên núi đốt lửa trại, cắm trại ngoài trời, trong lòng còn ôm gái eo thon chân dài, 80% là không làm chuyện gì tốt đẹp.
Nếu là trước đây Thẩm Du sẽ không quan tâm, hôm nay lại cử động ngón tay, cười nhạo một tiếng, qua loa ấn cái like, sau đó ném qua một không quan tâm.
Bữa sáng là là cháo nhừ, cộng thêm một đĩa nhỏ bánh bao chiên, vẫn còn hơi nóng.
Vỏ ngoài xốp giòn, bên trong là nước thịt, dù cho sáng sớm chẳng muốn ăn nhưng nhìn cũng thấy đói bụng.
Thẩm Du lười ngồi ghế sô pha, tùy tiện ngồi ở trên thảm, cậu cầm đũa, hỏi: “Mấy giờ anh đi học?”
Cậu vẫn mặc quần áo Cố Lai, thân hình gầy gò, vừa rộng rãi vừa lười biếng, cứ nghiêng người về phía trước nói chuyện, qua vạt áo có thể nhìn thấy một mảnh da thịt.
Cố Lai từ nhà bếp đi ra, trên tay bưng một đĩa trứng chiên, thấy thế dừng chân, sau đó đặt đĩa nhỏ lên khay trà, nửa quỳ nghiêng người trước mặt Thẩm Du.
Đầu ngón tay đặt lên bờ vai cậu, con ngươi đen thui, ngón tay ấm áp không cẩn thận chạm vào cổ, làm người ta ngứa ngáy.
Thẩm Du không tự chủ mím môi, ánh mắt mông lung nhìn về chỗ khác, lỗ tai bắt đầu nóng, sau đó, cậu cảm giác cổ mình như bị siết chặt! Siết thật chặt…
“Quần áo hơi rộng, phải mặc cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Cố Lai cẩn thận tỉ mỉ kéo quần áo cho cậu, vỗ nhẹ lên chỗ vải nhăn, lúc này mới ngồi đối diện bàn trà, cười trả lời vấn đề vừa nãy của Thẩm Du: “Thời gian của lớp huấn luyện không khắt khe, vẫn tới kịp, em có thể từ từ ăn.”
“…”
Cơm nước xong, hai người cùng rời nhà, vai trái Cố Lai mang balo đen, trên cổ mang theo tai nghe xanh lam, tỏa ra khí chất nghiêm cẩn sạch sẽ, rất giống sinh viên.
Khí tức của Thẩm Du trông ảm đạm hơn nhiều, rũ mắt hờ hững, gọn gàng kín đáo, giống người của xã hội.
Mẹ.
Thẩm Du nghĩ thầm, Cố Lai mặc trẻ trung như vậy làm gì, còn có cái balo.
Cậu tiện tay án chừng balo của Cố Lai, cảm giác khá nặng: “Bên trong đựng gì thế?”
Thẩm Du: “…”
Thẩm Du không biết tại sao, lại thấy hơi vui mừng, nhưng cậu cũng thấy mình không nên cười, ho nhẹ hai tiếng, đè lên ý cười hỏi: “Đeo balo làm gì, lớp huấn luyện không phát đồ cho các anh à?”
Cố Lai phát hiện khóe môi cậu cong, cảm thấy khá đẹp, bởi vì Thẩm Du trông như không thể cười vui được, toàn cười châm biếm cười nhạo cười lạnh.
Cười như vậy rất hiếm thấy, hắn không khỏi tiến lên trước mặt cậu nghiêm túc nói: “Có