Đầu óc Thẩm Du trống rỗng, dư âm còn đọng lại, cậu cũng chẳng hiểu nổi nguyên nhân, cũng chẳng hiểu sao mình lại giận, không hiểu tại sao lại kích động.
Cố Lai tùy tiện nói một câu có thể khiến cậu mất lý trí.
Thật là cmn muốn giết cậu mà…
Thẩm Du làm bộ không nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu của Cố Lai, mà dán lên trên bả vai hắn, sau đó hôn lên hầu kết hắn, giọng khàn khàn nói: “Anh ra trước lái xe, em nằm nghỉ chút.”
Đuôi mắt cậu híp lại, mang theo một chút lười biếng thoả mãn, thoạt nhìn có chút uể oải, như mất nửa cái mạng, nói biết là vui hay là khổ.
Cố Lai cố gắng quên xúc cảm khác thường vừa nãy, chẳng thể làm gì khác hơn là xuống xe ngồi vào ghế tài xế.
Lúc khởi động xe, hắn nhịn không nổi, do dự lên tiếng: “Vừa nãy em…”
Thẩm Du miễn cưỡng nhấc mí mắt, liếc mắt nhìn hắn, sau đó dời ánh mắt: “Đừng hỏi.”
Giọng điệu như bình thường, mà trong bóng tối, lỗ tai lại lặng lẽ nhuộm hồng.
Trên đường đi, bầu không khí giữa hai người lúng túng khó giải thích, ai cũng không chủ động bắt chuyện.
Mãi đến khi tới nhà, Thẩm Du không như trước quấn quýt lấy Cố Lai mà hôn, cậu trực tiếp cầm một bộ quần áo rồi vào nhà tắm, sau đó đóng cửa, khóa trái.
Cố Lai ngồi trên ghế sa lon, đại não như bị chết máy, mơ hồ cảm thấy mình đụng vào thứ gì đó không nên biếp, ôm thật chặt một cái gối trong lồng ngực, nửa ngày cũng chẳng nhúc nhích.
Thẩm Du mới vừa tắm xong, đi ra, chỉ thấy Cố Lai vùi mặt vào gối như con đà điểu, lỗ tai trắng nõn lộ ra bên ngoài, dường như nghe được tiếng bước chân cậu, cử động nhẹ nhàng hai lần, màu đỏ sẫm từ từ lan tràn, lan tới tận cổ.
Sao anh ta còn xấu hổ hơn cả mình nữa.
Khi hai người ở cùng nhau, ôm ấp cứng ngắt, hôn tối đa hai lần, chẳng có hành động tiến xa hơn.
Tình cờ Thẩm Du sẽ có chút phản ứng, nhưng không bị mất khống chế như hôm nay, còn Cố Lai…
Cố Lai dường như chả có phản ứng gì?
Thẩm Du nghĩ thế, rũ mắt suy tư, rút cái gối ở trong ngực Cố Lai ra, thế mình vào, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi hắn, cúi đầu đánh giá cơ bụng săn chắc của Cố Lai, thầm nghĩ là đâu phải là không làm nổi.
Chẳng lẽ anh ta chẳng có cảm giác gì với mình?
Thẩm Du nghĩ như thế, không tự chủ nheo đuôi mắt, trên người còn mang theo hơi nước, lộ ta bên ngoài là làn da mát lạnh, sờ rất là thoải mái.
Hôm nay Cố Lai cảm giác khó có thể đối diện với cậu, chạm cũng không dám nốt.
Thẩm Du nắm lấy tay hắn, hơi ép buộc hắn đặt tay lên vai mình, tới gần hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”
Bàn thon dài tay của Cố Lai bị Thẩm Du đè lại, cũng bị cậu dẫn dắt đặt lên vạt áo.
Dưới bàn tay là lớp vải mỏng manh.
chưa chạm vào da thịt, lại làm người ta cảm thấy nóng hổi khó giải thích.
Cố Lai kinh ngạc một chút, giương mắt luống cuống nhìn cậu, rốt cục không khống chế muốn rụt tay về: “Đừng…”
Thẩm Du như có được phản ứng mà mình mong muốn, thuận thế buông tay ra, lui ra khỏi người hắn, sau đó liếc nhìn cơ thể cứng ngắc của Cố Lai, hất cằm: “Em giúp anh nhé?”
Giọng điệu cậu lúc nói có chút kiệt ngạo, mà nét mặt lại không tự nhiên, đợi cả nửa ngày không nghe được câu trả lời, giương mắt thì nhìn thấy con ngươi lạnh lùng trong trẻo của Cố Lai từ từ ửng hồng.
Lý trí thống nhất, cậu cúi người cúi đầu, sau đó không dễ chịu gì mà nửa quỳ trên mặt đất.
Từ góc độ của Cố Lai, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của Thẩm Du, tim suýt nữa là nhảy ra khỏi họng, càng muốn tránh né, lại càng bị Thẩm Du đè xuống, thấp giọng trách mắng: “Đừng có lộn xộn!”
Thẩm Du đến cùng không thể buông bỏ thể diện của mình, đứng dậy tắt hết đèn, chờ căn phòng chìm hoàn toàn trong bóng tối, lúc này mới vuốt mái tóc rối bên trước về phía sau.
Trong lúc gấp rút, cậu thấp giọng nói một câu.
“Em chỉ làm như vậy với anh, biết không…”
Cái người ở trong tối dù sao cũng có hơi hoảng hốt bất an.
Cố Lai vốn là một kẻ nhát gan, đặc biệt là ở trong cái trường hợp như vậy, tư duy nghiêm cẩn của hắn bị cảm giác xa lạ tấn công, rơi rớt không còn lại bao nhiêu, hô hấp cũng loạn cả lên.
Hắn chỉ có thể ở trong bóng tối mò mẫm nắm chặt vai Thẩm Du, dùng sức hơi mạnh, bất lực kêu tên cậu: “Thẩm Du… anh… anh…”
Mà chẳng nói ra được gì hết.
Thẩm Du cũng không nói gì, chỉ có thể đè cơ thể lộn xộn của Cố Lai lại, im lặng nắm chặt tay hắn.
Không biết qua bao lâu, đầu gối vì quỳ lâu mà có hơi tê, Thẩm Du rốt cục đứng dậy, sau đó lảo đảo lơ mơ vọt vào nhà tắm.
Ngay sau đó tiếng nước chảy ào ào vang lên, loáng thoáng nghe tiếng chải răng sột soạt.
Cố Lai co quắp trên ghế sa lon, hơi ngước đầu, thần trí tan vỗ, hắn thậm chí cảm thấy mã code chương trình trong cơ thể mình đã bị loạn, như bị cấy virus vào vậy, rất cần khởi động lại lần nữa.
Cảm giác xa lạ vừa nãy in vào đầu một cách kỳ diệu, không thể chuyển nó đi được.
Thẩm Du đánh răng, súc miệng, xoa xương hàm, bần thần nửa ngày cũng không dám đi ra ngoài, chính cậu cũng cảm thấy chuyện này có hơi xấu hổ.
Đợi một lát, cùng lắm lành làm gáo vỡ làm muôi, lấy dũng khí đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Cố Lai đứng ở bên ngoài.
Hắn như đứa nhỏ làm sai, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Du, im lặng không lên tiếng đưa tới một cái khăn mặt tới, mang theo mùi nắng nhàn nhạt, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Hắn đại khái cảm thấy sự khó chịu của Thẩm Du ban nãy dường như là do chính hắn tạo thành, lòng vô cùng áy náy.
Thẩm Du vốn nghĩ mình không tự nhiên, kết quả cậu không nghĩ tới Cố Lai càng mất tự nhiên hơn cả cậu.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy dễ chịu hơn, cậu nhận khăn lau mặt, nhíu mày nói: “Sao lại xin lỗi, anh làm chuyện gì có lỗi với em à?”
Cố Lai lắc đầu thật mạnh, dùng nhiều sức tới nổi mấy cọng tóc cũng dựng lên cả: “Không có, không có.”
Thẩm Du bị chọc cười, bĩu môi nói: “Không có thì thôi, chột dạ làm gì.”
Khóe môi cậu vẫn còn đỏ.
Cố Lai liếc mắt nhìn, thu ánh mắt lại, liền nhịn không được liếc mắt nhìn tiếp, sau đó lặng lẽ đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa khóe môi Thẩm Du hai lần.
Đầu ngón tay man mát, rất là thoải mái, con ngươi màu đen cũng sáng lấp lánh, dịu dàng đến kỳ cục.
Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, hô hấp Thẩm Du cũng ngưng lại, thậm chí cậu cảm thấy được sớm muộn gì mình cũng chết trong tay cái tên ngốc Cố Lai này.
Cố Lai cúi đầu, hôn khóe môi Thẩm Du một cái, động tác ôn nhu cẩn thận, lông mi nhỏ dài chi chít, kéo thành một cái bóng bên dưới.
Thẩm