Gần đây trong giới thượng lưu của thành phố B truyền ra một tin tức làm cho người ta bàn tán say sưa, bất kể là những phu nhân nhà giàu hay là các tiểu thư đời thứ hai, lúc nhàn rỗi tập hợp lại với nhau thì kiểu gì cũng sẽ nhắc đến.
Tiểu thư Trần Hề Thời mà nhà họ Trần nuôi hai mươi năm là đồ fake.
Đây cũng không phải nói Trần Hề Thời này là giả, mà là nói thân phận của cô là giả.
Các phu nhân đời trước về cơ bản đều biết, năm đó, sau khi tiểu thư của nhà họ Trần sinh ra không bao lâu liền bị bảo mẫu lòng dạ hiểm độc ôm đi mất, hai năm sau nhà họ Trần mới tìm lại được đứa con gái bị ôm đi trong trại trẻ mồ côi tại thành phố nhỏ ở vùng sát biên giới.
Bước ngoặt của sự việc xuất hiện từ chỗ này.
Gần đây trại trẻ mồ côi đang sắp xếp lại hồ sơ trong vòng hai mươi năm, viện trưởng tân nhiệm phát hiện ra chỗ nhầm lẫn của chuyện năm đó, khi đó viện mồ côi có hai bé gái hai tuổi, một là thiên kim nhà giàu bị lưu lạc bên ngoài, một là cô nhi đã làm xong thủ tục và sẽ được một đôi giáo sư đại học nhận nuôi, nhưng bởi vì sự sơ suất của nhân viên chăm sóc, người mà nhà họ Trần ôm về chính là cô nhi vốn dĩ được giáo sư đại học nhận nuôi, mà thiên kim nhà giàu chân chính lại bị đưa đến chỗ vợ chồng giáo sư đại học.
Có điều bây giờ tiểu thư chân chính của nhà họ Trần là ai, trong mắt mọi người cũng không quan trọng, cái quan trọng là hóa ra từ trước đó, ông chủ nhỏ lấy lại nhà họ Giang năm ấy, thổi phồng chuyện hai nhà Giang Trần đính hôn làm cho thành phố B xôn xao, cuối cùng cái vị bị người ta từ hôn vả mặt kia lại là con gà rừng, tu hú chiếm tổ chim khách.
Đám chị em plastic* trong vòng xã giao tập hợp lại với nhau uống trà chiều như thường lệ, nhắc đến gà rừng thì đều có vẻ mặt mừng thầm và xem thường.
*Chị em plastic: Ý chỉ những người chơi thân nhưng là thân ai nấy lo.
“Đại tiểu thư gà rừng biến thành phượng hoàng hai mươi năm, bây giờ mới bị vạch trần đã là lợi cho cô ta rồi.”
“Hèn gì, Giang Hành Triệt làm sao nhìn được loại mặt hàng đó.”
“Nghe nói nhà họ Trần đã phái người đi đón tiểu thư chân chính rồi, mọi người nói xem phượng hoàng sắp về rồi, gà rừng nên làm thế nào?”
“Đương nhiên là chạy về chuồng gà rừng của cô ta rồi, cũng không phải là ba mẹ ruột, nhà họ Trần có tác phong gì cũng không phải là mọi người không biết, chẳng lẽ các cậu cảm thấy nhà họ Trần sẽ tiếp tục dùng hàng hiệu để nâng một con gà rừng bị nhà họ Giang từ hôn?”
“Đáng thương ghê, từ giàu về nghèo khó lắm đó, nếu tớ là cô ta thì còn không bằng chết đi cho xong, hihi.”
“Cậu xóa Wechat của cô ta chưa, đi quan tâm một chút đi, sau này cũng không cùng một giới với chúng ta nữa.”
….
Toàn cảnh trong quán cà phê, đám chị em plastic trò chuyện nhiệt tình.
Mà lúc này, tòa nhà thứ tư của biệt uyển Kim Nhã, vợ chồng Trần thị của nhà họ Trần vẫn luôn ở chỗ này.
Hề Thời kéo hành lý, quay đầu nhìn cửa lớn đóng chặt một chút,
Lúc thu dọn hành lý, người hầu vẻ mặt khó xử nói phu nhân đã thông báo, túi xách, trang sức và tất cả những thứ đáng giá cô đều không thể mang đi.
Cho nên bây giờ vali hành lý của Hề Thời rất nhẹ, ngoại trừ mấy món đồ quần áo bình thường thay giặt thì không còn gì.
Cô nghĩ đến giọng điệu khó xử của người hầu lúc thuật lại lời của phu nhân, cô rũ mắt xuống.
Thật ra cô cũng không muốn lấy đi cái gì cả.
Biệt uyển Kim Nhã nằm ở khu nhà giàu, người ở đây ra vào đều có xe riêng, trạm tàu điện ngầm và trạm xe buýt gần nhất cũng cách nơi này 3 cây số.
Hề Thời kéo lấy vali hành lý đi đến trạm xe buýt, lòng vòng hơn một tiếng đồng hồ, cô đến được khách sạn theo chuỗi nổi tiếng vì giá rẻ nhưng chất lượng tốt mà mình đã đặt trước nằm bên rìa cung đường số 4.
Cô cất hành lý xong xuôi, đầu tiên là đi đến phòng tắm để tắm rửa, dòng nước ấm áp xối trên người, cô dùng dầu gội đầu thương hiệu không nổi tiếng của khách sạn để gội đầu.
Mái tóc của cô đen dài thẳng mấy năm như một, tóc dài đến eo, bình thường cô vẫn luôn chăm sóc cẩn thận, không dám nhuộm không dám sấy, chất tóc mềm mại như satanh.
Cô gội đầu có chút cứng nhắc, cuối cùng không cẩn thận làm bọt dính vào mắt.
Giác mạc lập tức bị bọt kích thích phát đau, Hề Thời ngẩng đầu, dùng nước dội đi bọt trong mắt.
Nước tràn vào hốc mắt, sau đó lại chảy ra ngoài.
Dường như là cuối cùng cũng có cớ, nước mắt của Hề Thời cũng theo đó mà chảy ra, nước mắt và bọt nước hòa lẫn vào nhau.
Thoạt đầu cô chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, sau đó càng khóc càng dữ dội, Hề Thời vịn tường, trượt xuống ngồi trên mặt đất nghẹn ngào.
Lần khóc này khóc đến khi trời đất tối sầm, giống như là phát tiết, cô muốn khóc cho hết tất cả sự tủi nhục và khó chịu của mấy ngày nay.
Khóc cho phần tình cảm thất bại oanh liệt của cô, cho ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cùng với hiện nay, giống như lời ẩn ý của đám chị em nói trong vòng bạn bè, một con gà rừng, tu hú chiếm tổ chim khách.
Cô biết mình thậm chí còn không hề có tư cách để khóc, bởi vì mình mới là người cướp đi cuộc sống của người khác.
Trong phim truyền hình, thiên kim giả chiếm lấy cuộc sống của người khác cuối cùng ít nhất còn có ba mẹ nghèo khó, còn cô ngay cả ba mẹ cũng không có.
Bởi vì cô vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ trong trại trẻ mồ côi, thiên kim thật thay thế cô được giáo sư đại học nuôi dưỡng, bây giờ cô ấy có ba mẹ nuôi nuôi dưỡng cô ấy từ nhỏ đến lớn, cũng có thể tiếp tục quay về nhà họ Trần, làm thiên kim nhà giàu lúc ban đầu của bản thân.
Mặc dù đôi vợ chồng giáo sư kia từ nhỏ đã xem thiên kim thật như viên ngọc quý trong tay, người lẽ ra nên được nhận nuôi chính là thiên kim giả cô đây.
Hề Thời ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, cô cũng không biết là mình khóc được bao lâu rồi, chỉ là cuối cùng nước cũng lạnh rồi, cô đóng vòi hoa sen trước, rồi lau sạch nước trên mặt mình.
Phần cách âm của chuỗi khách sạn không tốt, Hề Thời nghe thấy sát vách có tiếng trẻ con ầm ĩ, cô thay áo ngủ, ngồi trên giường, điện thoại vừa nhận được một tin nhắn từ ngân hàng.
Số dư còn lại nhìn thê thảm.
Cô khịt mũi, rồi mở Wechat ra, nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa đọc từ mấy người chị em plastic.
“Hề Thời, cô không sao chứ, nghe nói cô bị bác cả của cô đuổi ra khỏi nhà rồi? Bọn họ cũng quá đáng ghê, tốt xấu gì cũng nuôi cô hai mươi năm, có phải là bởi vì trước đó cô bị nhà họ Giang từ hôn không, thật là, Giang Hành Triệt ghét cô là lỗi của cô à.”
“Hề Thời, bây giờ cô ở chỗ nào, có phải là không có nơi nào để đi không, tôi còn tấm thẻ VIP giảm giá 20% của khách sạn Wilton, cô nhìn xem có thể dùng được không, chỉ là bớt 20% một đêm rồi thì cũng phải hơn một ngàn đó, bây giờ cô có thể nhận không?”
Hề Thời xem xong tin nhắn, cô không trả lời, yên lặng nhấn xóa từng tin nhắn một.
Cô không muốn trả lời mấy tin nhắn này, cũng không biết trả lời như thế nào, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, giống như là trong lời nói chứa hàm ý, mà cô mãi mãi là người ngốc nhất.
Có điều cô phải thừa nhận, trong đám chị em có một vài người dường như nói đúng rồi, cô biết, bác cả nuôi cô cháu gái là cô đây từ nhỏ đến lớn, chỉ vì hôn nhân của cô có thể cứu vãn xu thế bắt đầu suy tàn một cách mãnh liệt của thế hệ này của nhà họ Trần, nhưng mà tính tới cuối cùng thì cô vẫn “vô dụng”, bị nhà họ Giang từ hôn, hoàn toàn trở thành một đứa con rơi vô dụng, cho nên khi chuyện năm đó ôm