Chương 63
Sau khi Giang Hành Triệt nghe Lý Thư Hàm giới thiệu xong, tầm mắt dừng trên người cô ấy vài giây.
Anh nhớ rõ lúc trước Tề Chu nói người nhà họ Trần bên kia từng tới hỏi, biết tìm anh không được thậm chí còn trực tiếp đi tìm bố anh, chỉ tiếc ông ấy không phải là người quyết định hôn ước. Năm đó không thể nào nhìn trúng tác phong nhà họ Trần, bây giờ càng là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng biết Giang Hành Triệt sẽ không nghe lời ông ấy, cho nên chỉ là qua loa lấy lệ đi qua, lười quản.
Lý Thư Hàm nói xong, nhìn Giang Hành Triệt, trên mặt là nụ cười trong trẻo.
Biết thân phận của Lý Thư Hàm, Giang Hành Triệt nhàn nhạt đáp một câu “Chào cô.”, xem như trả lời.
Nếu đổi lại là người con gái khác tiến đến nói chuyện, anh có thể đáp lại cũng xem là xong chuyện rồi, chỉ là đối với Lý Thư Hàm, bởi vì vướng mắc thân phận, Giang Hành Triệt nhịn không được nghĩ đến Hề Thời.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trong tay.
Lý Thư Hàm không xinh đẹp như Hề Thời, không đáng yêu như Hề Thời, càng không khiến người ta thích như Hề Thời.
Hoặc nói là không khiến anh thích.
Lý Thư Hàm vốn vẫn luôn chờ Giang Hành Triệt nói hai câu với cô, dù sao người này vốn nên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên là cô, nhưng người đàn ông đối diện lại dùng một câu “Chào cô” nhàn nhạt xóa bỏ toàn bộ lời cô vừa nói, tựa như vốn không có ý nói thêm hai câu với cô nữa.
Nghĩ đến Hề Thời, Giang Hành Triệt bắt đầu hơi xuất thần, hồi ức nụ hôn ngày tuyết đầu mùa hôm đó, cô ở trong ngực anh, nhỏ bé, cả người đều tỏa ra mùi hương khiến người ta muốn ôm lấy.
Giang Hành Triệt cong môi, khẽ cười một cái.
Nụ cười trên mặt Lý Thư Hàm hơi cứng lại.
Bởi vì Giang hành Triệt bắt đầu xuất thần, không chỉ xuất thần, thậm chí gần như còn cười một cái.
Tầm mắt mọi người tựa như đều tập trung ở chỗ này, mắt thấy sắp xấu hổ, Kiều Phàm bật cười giảng hòa, cụng ly với Lý Thư Hàm, tìm chủ đề nói chuyện.
Tầm mắt mọi người lại tản ra.
Sinh nhật của Kiều Phàm mở xuyên đêm, đương nhiên Giang hành Triệt sẽ không ở lại muộn như vậy, đợi hai tiếng sau thì nói lời tạm biệt.
Giang Hành Triệt và Tề Chu đứng trong thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay trắng muốt đột nhiên chặn khung cửa lại: “Chờ một chút.”
Lý Thư Hàm đeo theo túi xách tiến vào.
Tề Chu lập tức nhìn thoáng qua người Giang Hành Triệt.
Sau khi Lý Thư Hàm tiến vào cũng không ấn số tầng, thang máy bắt đầu chạy, chậm rãi xuống tầng hầm.
Tới khi thang máy vang lên một tiếng “Ting”.
Giang Hành Triệt bước ra khỏi thang máy, Lý Thư Hàm cũng đi theo ra ngoài, cô ấy bước nhanh hai bước đi lên vị trí song song với Giang Hành Triệt, gọi một tiếng: “Anh Giang.”
Giang Hành Triệt nghe xong thì bước chân hơi dừng lại.
Lý Thư Hàm hít một hơi, nói: “Rất vui khi được quen biết anh.”
Giang Hành Triệt hơi ngước mắt: “Cảm ơn.”
Lý Thư Hàm: “Tôi cũng chỉ mới có mối liên hệ với bác cả trong thời gian gần đây, từ nhỏ tôi vẫn luôn biết mình không phải là con ruột của