Ba ngày sau... Ta làm vẻ giận dỗi: "Cha vội gả con ra ngoài như vậy sao?"
Bỗng nhiên cha nói tìm cho ta một mối hôn sự, càng không ngờ lại nhanh gọn như vậy. Thế nhưng chỉ một câu của ta lại khiến sắc mặt cha trầm xuống, chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai gì ư?
Phượng Hố thở dài: "Cha cũng muốn việc này từ từ tiến hành, nhưng... Hoàng Hậu không chờ được."
"Cô cô?" Nhắc đến ta mới nhớ, hôm nay bà ấy cứ nhắc đi nhắc lại hôn sự của ta và Thất hoàng tử. Ta khó hiểu nhíu mày, "Sao thế?"
Mười sáu năm qua, ta chưa từng thấy cô cô sốt ruột như vậy.
Phượng Hố sầu não: "Thập Tam hoàng tử đã về."
"Thập Tam hoàng tử?" Ta kinh ngạc, đó không phải vị hoàng tử mười mấy năm trước bị đưa tới Biên Quốc làm con tin sao! Nhưng tại sao ngài ấy về nước, một chút động tĩnh cũng không có?
"Ba tháng trước, Biên Quốc chiếm được hai tòa thành trì của Đại Tuyên ta, con thật sự cho rằng quân đội Đại Tuyên ta không đánh lại sao? Tất cả đều vì Thập Tam hoàng tử!"
Không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm nhắc tới Thập Tam hoàng tử, ta thấy ánh mắt cha thoáng dao động, ta không rõ ông đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Cha, nữ nhi không hiểu." Ta thật không hiểu, Thập Tam hoàng tử trở về thì liên quan gì tới hôn sự của ta.
"Hoàng Hậu muốn con gả cho Thất hoàng tử, sớm ngay sinh hạ hoàng tôn, hỗ trợ Thất hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử."
Ta nhíu mày: "Cô cô là hoàng hậu Đại Tuyên, biểu ca là đích tử, thế lực của họ trong triều chẳng lẽ không bằng Thập Tam hoàng tử ở Biên Quốc hơn mười năm sao?"
Tuy rằng khi còn nhỏ Thập Tam hoàng tử được đưa qua làm con thừa tự của Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu chắc chắn không mưu tính cho ngài ấy điều gì.
Phượng Hố lắc đầu: "Loan Phi à, con chỉ nói đúng một phần, con cũng biết mẫu thân của Thập Tam hoàng tử là phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, tình cảm ngài ấy dành cho Thập Tam hoàng tử tất nhiên coi thường. Cho nên, Hoàng Hậu mới sốt ruột như thế."
Lần này ta im lặng không đáp, kỳ thật ta rất muốn nói Thập Tam hoàng tử kia có lẽ căn bản coi nhẹ vị trí thái tử, nhưng dường như cha sẽ nói người muốn làm chuyện lớn phải suy xét chu toàn.
Qua một lát, Phượng Hố nói: "Con ra ngoài cả ngày cũng mệt rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Ta cúi người hành lễ, rời khỏi thư phòng.
Đầu xuân, hoa lá chỉ mới đâm chồi nảy lộc nhưng cũng đủ khiến hậu viện tràn trề sức sống. Dạo bước trên cầu cửu khúc, phía dưới là mặt nước lăn tăn, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con cá tung tăng làm xuất hiện bọt nước như ngọn đèn lưu ly sáng rực chói mắt. Thuận tay ngắt vài chiếc lá, nhẹ nhàng thả xuống, chiếc lá như những con bươm bướm tung bay trên không trung, theo làn gió xoay vòng rồi chậm rãi đáp xuống mặt nước. Đám cá dường như bị dọa sợ, lập tức bơi đi.
Ta cúi đầu nhìn, mỉm cười, bỗng nghe có người gọi.
"Bát tỷ tỷ, thì ra tỷ về rồi." Giọng nói không giấu được sự vui sướng.
Ngước mắt liền thấy Cửu muội Phượng Khinh ca của ta đang tươi cười như gió xuân chạy tới. Hôm nay muội ấy mặc áo trắng váy xanh, rất hợp với làn da trắng nõn của mình.
Ta cười nói: "Ừ, mới về."
Khinh Ca bắt lấy tay ta, hỏi nhỏ: "Bát tỷ tỷ, túi hương muội nhờ tỷ tặng cho biểu ca, tỷ đã đưa chưa?"
Ta cứng đờ, né tránh đôi mắt long lanh thuần khiết của muội ấy, xấu hổ nói: "Đưa rồi."
Theo bản năng nghĩ đến chuyện trong cung, thấy túi hương tinh xảo kia, Hoàng Hậu chỉ cười lạnh: "Chẳng qua là một thứ nữ, sao xứng gọi hoàng nhi là biểu ca!"
Hôm nay ta không gặp Thất hoàng tử, nhưng cũng biết Hoàng Hậu