Về phủ, thấy Thanh Tư duỗi thẳng cổ chờ ở cửa, ta mới nhớ tới việc kia.
Ta vội vàng nâng làn váy chạy tới, hỏi: "Y đến sao?"
Thanh Tư sửng sốt một lúc, lắc đầu. Ta thất vọng, cùng nàng vào phủ, liền tới Đào Vận Hiên của Khinh Ca. Còn chưa bước vào đã nghe tiếng khóc bi thương truyền tới. Thanh Tư có chút nghi hoặc, mà ta chỉ có thể thở dài. Vào trong, thấy bọn nha hoàn cúi đầu đứng cạnh giữ ngoài phòng ngủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ta ra hiệu bảo họ không cần hành lễ, cho Thanh Tư lui xuống, một mình vào phòng.
"Ra ngoài!" Khinh Ca hét lớn, ngay sau đó một lý trà bay về phía này.
Ta theo bản năng ôm ngực, định tránh đi, nhưng cuối cùng kiên quyết dừng lại, cắn răng chịu đựng. Ly trà nện vào người ta, sau đó rơi xuống, "Bang" một tiếng thành vô số mảnh nhỏ. May là trong ly không có nước.
Khinh Ca quay đầu, thấy ta, nhất thời kinh ngạc. Muội ấy định đỡ ta, lại nhịn xuống, cắn môi đứng dậy, đi qua bên giường ngồi. Không khóc nữa, chỉ lặng lẽ lau lệ. Ta biết nha đầu này lương thiện, nhất định đang hối hận vì hành động vừa rồi, nhưng muội ấy vẫn còn tức giận, không muốn nói chuyện với ta.
"Khinh Ca." Ta gọi.
Muội ấy không thèm để ý, nước mắt cứ rơi trên gấm vóc thượng hạng.
"Khinh Ca." Ta giữ chặt tay muội ấy, nhưng muội ấy lại rút ra.
Ta thở dài, ngồi xuống bên cạnh: "Giận rồi?"
Muội ấy vẫn không nói lời nào.
Ta không trách nàng, quà mình vất vả làm lại bị kẻ khác giành hết công sức, dù là ai cũng sẽ tức giận.
Nghĩ nghĩ, ta mới nói: "Xin lỗi, tỷ không cố ý gạt muội. Túi hương kia đúng là tỷ không tận tay giao cho ngài ấy, nhưng tỷ thật sự không ngờ lúc cô cô đưa cho ngài ấy lại nói như vậy. Khinh Ca, Bát tỷ tỷ không cố ý. Đừng giận nữa được không?"
Nàng không trả lời, nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt.
Ta hoảng sợ, nhất thời không biết làm sao. Quan hệ giữa ta và Vân Lan không tốt, ở Phượng phụ này, tỷ muội thân thiết nhất chỉ có Khinh Ca, không ngờ ngay cả muội ấy cũng muốn tránh