"Tôi không tin, sao có thể là Phó Chi!" Từ Đồng Đồng giật lấy tấm thiệp trong tay đàn em, dùng sức xé ra.
Bên trong thiệp mời màu đỏ, rơi ra một tờ giấy.
Ở giữa có hai chữ Phó Chi do giáo sư Hà tự tay viết.
Từ Đồng Đồng trợn tròn mắt, Lục Sơ Uyển cũng không ngoại lệ.
Các cô ấy náo loạn một màn như vậy, toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều vây quanh xem.
"Thì ra là thiệp mời của Phó Chi? Cô bé nhìn có vẻ vô tư, vậy mà lại là một học bá ẩn danh!"
"Quan trọng là rất xinh đẹp nữa, lần trước trong cuộc thi hùng biện tiếng anh còn dành được giải quán quân đúng không?"
"Dễ thương so với con trai tôi nhiều, đúng là sinh con gái vẫn tốt hơn, ba mẹ con bé quả thật có phúc!"
Thậm chí còn có giáo viên lên tiếng chúc mừng Mã Minh Quyền: "Thầy Mã không hổ danh là giáo viên xuất sắc, quả thật dạy học rất giỏi!"
Mã Minh Quyền như Ô Lạp Na Lạp Thị rơi từ trên trời xuống: "! "
Mã Minh Quyền còn chưa phản ứng lại, con cừu đi lạc của hắn dường như đã biết đường.
"À, tôi không dạy Phó Chi cái gì hết, là con bé lén lút trở nên xuất sắc sau lưng tôi.
"
Mã Minh Quyền rất xấu hổ, vì hắn không phân tốt xấu giáo dục Phó Chi trong một khoảng thời gian lâu như vậy.
Lục Sơ Uyển không thể nghe bất cứ âm thanh bên ngoài nào nữa, trong lòng tràn đầy cảm giác trống rỗng.
Rõ ràng là cô ấy đã tự mình giải được cả hai câu hỏi, không giống Phó Chi sao chép đán án, tại sao giáo sư Hà không chọn cô ấy?
Từ Đồng Đồng cũng không hiểu chuyện này, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của các giáo viên khác, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ôm một bụng tức giận, chỉ tay vào đàn em mang thiệp tới: "Nếu là đồ của Phó Chi, sao lúc nãy không nói rõ sớm cho tôi? Muốn biến tôi thành trò cười sao?"
"Không phải, đàn chị, do chị lấy quá nhanh, em không kịp phản ứng.
"
"Vậy cái miệng của cậu không biết giải thích sao?"
Đàn em cũng rất ấm ức, không lựa lời nói: "Mọi người mỗi người một câu, tất cả đều là mèo khen mèo dài đuôi, em có thể chen vào nói như thế nào? Hơn nữa, em vừa nói đây là thiệp mời của đàn chị Phó