5 giờ rưỡi chiều, trường tan học.
Khi Phó Chi ngồi vào xe của Lục Gia, Hứa Vi đang nghe điện thoại.
"Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, không ai liên lạc được.
Nó nói muốn học tập, em cũng không biết lúc mình còn sống còn có thể nhìn thấy nó tốt nghiệp trung học cơ đấy.
"
"Này cũng là lo bò trắng răng*, em còn có thể không vất vả sao?"
( Nếu ai đó hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo, thì sẽ được coi là người "lo bò trắng răng".
Thành ngữ này được ra trên cơ sở của một thực tế rõ ràng là răng của bò bao giờ cũng trắng.
)
"Được, cứ như vậy đi, con gái đã lên xe rồi, chờ về nhà em lại cùng anh nói.
"
Vẫn là Lục Dư Mặc.
Hứa Vi vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.
Phó Chi ngồi bên cạnh cô quay đầu đi nhìn cô một cái, mang theo vài phần quan tâm.
Tâm trạng của Hứa Vi vỗn dĩ không tốt, nhìn thấy con gái đột nhiên được chữa lành, sờ sờ đầu Phó Chi: "Mẹ không sao, Chi Chi hôm nay đi đến trường có vui không nào? Mẹ nghe chị họ con nói giáo viên lớp 1 đều rất tốt, nếu đi theo các giáo viên này học tập, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt!"
Hứa Vi tưởng tượng rất đẹp, cô vẫn không biết sự việc Phó Chi bị chuyển đến lớp 21.
Nhắc tới chuyện này, Phó Chi dừng lại, một lát sau nhẹ giọng nói: "Thật ra học ở đâu cũng vậy.
" Cô đều giống nhau, đều không nghe giảng bài.
"Làm sao