"Chi Chi." Lệ lão gia cắt ngang lời Phó Chi, giọng run run: "Tiểu...Tiểu Lễ là kêu ai?"
Phó Chi nâng mắt nhìn vào màn hình: "Đích tôn của ông, cháu trai của cháu."
"...."
Lệ lão gia: "???"
Cái này phát sinh quá nhanh rồi, tâm tình của ông vô cùng phức tạp, giống như ba bông hoa quế mùa thu nằm trong một vườn hoa sen.
Lệ lão gia sắp sụp đổ rồi: "Chi Chi..." cháu khi còn nhỏ còn hôn khóe mắt người ta gọi một tiếng anh trai đó!
Chỉ là nửa vế sau còn chưa kịp nói ra, đã bị Phó Chi cắt ngang.
Cô nói: "Cũng đã đến nước này, độc tố còn sót lại trong người không thể chỉ một lần mà thanh tẩy hết, hơn nữa trong quá trình trị liệu tiếp theo, có một phần nhỏ có thể khiến nó..."
Dừng một chút, Phó Chi suy nghĩ tìm từ, cố gắng nói tế nhị nhất có thể: "Dẫn tới nó...!bất lực."
Lệ lão gia: "???"
Gì?
Lệ lão gia mở to hai mắt: "Chi Chi, cháu vừa nói cái gì?!"
"Cháu nói viên con nhộng mang dược tính âm." Phó Chi chậm rãi lặp lại lời: "Trong quá trình loại bỏ các độc tố còn sót lại, có thể khiến cho nó bị bất lực."
Trời sập rồi, sập cả nhà tôi rồi!!
Lệ lão gia nhịn không được, hai mắt đỏ hoe: "Làm sao mà không nhấc lên được...!nếu không nhấc lên được, nó sẽ không còn là đàn ông sao?"
"Không cần bi quan như vậy, chỉ là một khả năng nhỏ mà thôi.
Bệnh tình của nó vẫn có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng quá trình có chút phiền phức."
Hai mắt Lệ lão gia sáng lên, vừa định hỏi, liền nghe thấy Phó Chi không nhanh không chậm nói: "Hơn nữa, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triền, cho dù không thể chữa khỏi, cũng có thể tạo cho ông một đứa con trai nối dõi tông đường."
"Tiểu Lễ cũng có chút không lễ phép, không được thì trực tiếp bỏ đi."
Lệ lão gia: "..."
Lệ lão gia muốn khóc rồi: "Chi Chi, gia gia cũng đã chừng này tuổi rồi, sinh thêm đứa con trai nối dõi làm gì nữa!"
Ông nghẹn ngào: "Nếu ta mà trẻ lại khoảng hai mươi tuổi, thì muốn liều thế nào cũng được, nhưng...!Chi Chi, tình hình bây giờ đã như vậy, con có thể chữa cho Tiểu Lễ được không?"
"..."
Phó Chi mím môi, vì mặt mũi của gia gia, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được, cháu sẽ cố gắng."
"Nhất định phải cố gắng!" Lệ lão gia lau nước mắt: "Gia gia chỉ có một đứa cháu trai, thật sự là không có đường lui." Nếu mà ông có nhiều cháu trai thì đã khác.
Phó Chi nói: "Cháu đã biết."
Lệ lão gia có chút áy náy: "Chi Chi, gia gia lại vì việc riêng mà ảnh hưởng đến cháu."
"Không phiền." Phó Chi lắc đầu, ngồi ở ghế sau ô tô, gương mặt cô gái nhỏ xinh đẹp đến cực điểm.
Cô nhẹ nhàng bổ sung: "Chỉ cần cung cấp tiền theo dõi là được."
"..."
Lệ lão gia nghẹn lại: "Cái này, còn cần đến tiền sao?"
"Lúc đầu đã cho mười ba châm." Phó Chi cau mày: "Sau này ông còn muốn ăn chùa sao?!"
Biệt thự Lệ gia.
Sau một lúc Phó Chi rời đi.
Lệ Nam Lễ vẫn đứng cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, bộ dáng chán chường cào nhẹ vào kính.
Mãi