Nhưng mà thâm tâm: Cho nên, cái này thì có liên quan gì tới mình nhỉ?
"Nếu không phải bởi vì dì và chú hỗ trợ nuôi dưỡng, con hôm nay cũng không thể lấy ra được thành tích tốt này để khoe cho hai người!"
Chu Đình Đình cúi đầu, làm bộ có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại rất phấn khích, những thành tích này đều là niềm tự hào của cô, nhất định sẽ vượt qua Phó Chi.
"..." Hứa Vi: "???"
Hứa Vi hình như nhớ ra rồi, cô nhớ đến đứa con trai lớn ở nhà suốt ngày cứ lẩm bẩm tên của một cô gái, chợt hiểu ra vấn đề: "Con là Hứa Đình Đình đúng không? Dì rất có ấn tượng đối với con."
Chu Đình Đình: "???"
Chu Đình Đình hơi sững sờ: "Dì Lục, con không phải Hứa Đình Đình..."
"A?" Hứa Vi bối rối chớp chớp mắt, nhìn thấy Chu Đình Đình đỏ hốc mắt, sau đó liền thay đổi lời nói: "Đúng đúng đúng! Không phải Hứa Đình Đình, dì nhớ ra rồi, là Mã Đình Đình, đúng, chính là Mã Đình Đình!"
"..."
Hai câu này chắc chắn là cái tát vang dội nhất đối với Chu Đình Đình, cô đã nỗ lực lâu như vậy, nhưng dì Hứa Vi thậm chí còn không biết cô là ai?
Trong mắt cô ấy, cô thật sự chỉ giống như một người bình thường sao?
Chu Đình Đình đỏ cả vành mắt.
Chuông vào học đã reo lên.
Hứa Vi nắm lấy tay của Lục Cảnh Thanh, giục Phó Chi mau vào lớp rồi nhanh chóng rời đi, giống như sau lưng sẽ có cái gì đó khủng khiếp đuổi theo.
Điền Nặc nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Đình Đình: "Đình Đình, cái này..."
Chu Đình Đình cắn môi.
Điền Nặc căng da đầu nói: "Đình Đình, cậu đừng buồn, dì Lục không thân cận với cậu, chắc chắn là do Phó Chi ở bên trong châm ngòi li gián! Lục gia hỗ trợ cậu nhiều năm như vậy, Lục Dư Mặc lại thích cậu, chỉ là cậu muốn tự lập, không muốn chủ động kêu Lục gia nhận nuôi mình, nếu không làm gì có chuyện Phó Chi xuất hiện! Cậu...!"
"Được rồi, đừng nói nữa! Cậu vô lớp trước đi." Ngắt lời của Điền Nặc, Chu Đình Đình nhìn đám người đang dần dần vào lớp, lúc này mới nhịn không được lau nước mắt.
Sau một lúc lâu, trong lúc lơ đãng thấy được tờ đơn đăng ký trên tay, không biết nghĩ cái gì, lấy bút gạch tên của Chu Tử Hoài, điền Phó Chi.
Chu Đình Đình nhìn bóng lưng của Phó Chi ngồi trong lớp, gắt gao cắn chặt môi, đốt ngón tay trắng bệch.
Học sinh ngoài hành lang cũng bắt đầu di chuyển vào lớp và bắt đầu tiết học.
Cô đi xuống lầu, đưa đơn đăng ký cho Phòng Giáo Vụ, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cuộc thi tiếng Anh do trường Nhất Trung tổ chức là một sự kiện quy mô lớn, cô nhất định phải giáng cho Phó Chi một đòn nặng trong cuộc thi lần này, để Phó Chi có thể hiểu rõ thân phận của mình!
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết tiếng anh của cô Tôn.
Cô ấy tính tình nóng nãy, là cọp cái nổi danh trong tổ tiếng anh của trường Nhất Trung.
Vừa mới lật sách ra, liền nghe thấy cô Tôn ở trên bục giảng kêu to: "Phó Chi là trò nào? Đứng lên cho tôi xem!"
Phó Chi tắt trò chơi, từ trên ghế đứng dậy.
Bộ đồng phục học sinh màu trắng viền xanh khoác lên người cô, khi cô cúi đầu xuống, một phần nhỏ làn da trắng nõn liền lộ ra.
Ngôn Tình Xuyên Không
Nhìn qua rất ngoan, cũng rất xinh đẹp, không có chút nào giống một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện.
Tôn Hà bởi vì kinh ngạc nên lại nhìn cô nhiều thêm một lần,