Chu Đình Đình đứng trên sân khấu, nghe được những lời bàn luận ở dưới, móng tay gần như đâu sâu vào thịt.
Nghĩ đến câu cảm ơn cuối cùng của Phó Chi, đôi mắt đỏ bừng, giống như chứa lưỡi kiếm bay thẳng về phía người kia.
Đam Mỹ H Văn
Phó Chi cảm giác được ánh mắt nóng rực của Chu Đình Đình.
Ánh mắt xen lẫn thù hận, khiến cho người khác không thể lơ đi.
Cô cũng mặc kệ, đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào ghế ngồi, cùng Hứa Vi ăn viên sữa.
Cả người mang một sự lười biếng nhẹ.
Dù sao cũng không làm người khác thích.
Chu Đình Đình hít sâu một hơi, sau một lúc lâu, cô ấy mới thấp giọng nói: "Điều kiện của nhà em vốn không tốt, để có được điểm số như ngày hôm nay cũng là chính bản thân em từng bước nỗ lực.
Em cũng không có điều kiện để mời các giảng viên chuyên nghiệp của các trường đại học về giúp em viết các bài báo cáo hay, cũng không có cách nào để bọn họ có thể dạy cho em những bí quyết nói tiếng anh một cách thành thạo trong thời gian ngắn, thật ra mong muốn trước giờ của em vẫn là được một lần đến tham gian viện nghiên cứu FZ, nhưng! "
Nhưng cái gì?
Nhưng hiện tại, Lục gia đã lấy đi ước mơ của cô ấy và đưa nó cho Phó Chi.
Chu Đình Đình cho rằng bài diễn thuyết của Phó Chi diễn là cho Hứa Vi mua về, hơn nữa Lục gia lại quyên góp cho nhà trường một tòa nhà, các lãnh đạo trong nhà trường cũng phải dơ cao đánh khẽ, thiên vị cho Phó Chi nhiều hơn.
Vì vậy Chu Đình Đình dừng một chút, giọng điệu có chút nghẹn ngào nói: "Đương nhiên, điều này đã không còn quan trong nữa, dừng chân tại vị trí số 2 là do kỹ năng của em vẫn không bằng mọi người, xin lỗi đã để cho các bạn ủng hộ tớ thất vọng rồi.
"
Chu Đình Đình dứt lời, trong hội trường đã truyền tới một giọng nữ: "Đình Đình đừng khóc! Chúng tớ vĩnh viễn sẽ không thất vọng về cậu! Nếu không phải cậu rộng lượng và để cho người ta thời gian nhờ sự giúp đỡ trong hậu trường, vị trí quán quân nhất định đã thuộc về cậu!"
"Đúng vậy, Đình Đình! Chúng tôi đều thấy sự nỗ lực của cậu, là do gia đình của Phó Chi có điều