Tần Thẩm vốn định để Lục Chân Nghi lái xe, mình ở ghế sau yểm trợ.
Nhưng nhìn cánh tay đầm đìa máu của Lục Chân Nghi anh biết cô không chịu được.
Thẩm Hoành Hoan không biết lái xe, Tần Thẩm đành phải gắn hỏi: “Anh Hứa, anh biết lái xe không?”
Hứa Quang Nguyệt sửng sốt: “A? Biết… Biết…” Sau đó lảo đảo bò lên ghế điều khiển.
Tần Thẩm ngồi ở ghế sau, mở cửa kính, Lục Chân Nghi ngồi bên cạnh anh, cũng quay đầu ra sau xem. Elsa nhảy lên đùi cô, nhìn đằng sau sủa ầm ĩ.
Hứa Quang Nguyệt ban đầu chưa quen xe Tần Thẩm, làm tắt máy xe.
Càng khẩn trương càng lái xiêu xiêu vẹo vẹo, may là không có xe khác.
“Đừng sợ! Cứ cô như phía sau không có gì cả!” Tần Thẩm quát.
Mùa đông lạnh lẽo, trán Hứa Quang Nguyệt lại chảy mồ hôi đầm đìa, lớn tiếng nói: “Được!”
Lục Chân Nghi khiếp sợ nhìn phía sau một con rùa màu đỏ sậm từ trong nước chậm chạp leo ra, từng bước đuổi tới, cảm giác như mình đang ở trong một bộ phim thần thoại.
Con rùa khổng lồ cao bằng hai tầng nhà, chắc chắn phải hơn hai mươi mét. Hình dáng đầu rất kỳ quái, miệng nhọn nhọn như mỏ chim, nhưng trong miệng là răng nanh chứ không phải không có răng như loài chim. Hai mươi mét là chưa bao gồm cái đuôi của nó, sau lưng nó còn một cái đuôi rắn phải dài tới bảy tám mét.
Tiếng như chặt gỗ, chính là tiếng kêu của nó.
Tuy rằng động tác của loài rùa chậm chạp, nhưng bởi vì hình thể quá lớn nên một bước của nó đi được hai ba mét, tốc độ cũng không tính chậm.
Nếu để nó đuổi kịp, một chân có thể đạp nát xe.
Lục Chân Nghi căng thẳng, Tần Thẩm nhẹ nhàng nắm tay cô, nói: “Đừng sợ.”
Lục Chân Nghi nghĩ, dù sao vừa rồi Tần Thẩm đã cất cá vào trong không gian ngay trước mắt mọi người, đã lộ rồi thì không cần giấu diếm nữa. Cô liền khẽ hỏi anh: “Anh cái kia… Còn có thể sử dụng không?”
Tần Thẩm biết cô hỏi là … đã giết Tòng Tòng lúc rạng sáng và ngăn cản con rùa khổng lồ vừa rồi, cũng khẽ trả lời: “Còn có thể sử dụng khoảng hai đến ba lần.”
Con rùa khổng lồ vừa rồi bị Tần Thẩm cắt mất một miếng thịt, bên phải miệng chảy máu, điều ấy dường như kích thích nó khiến nó đuổi theo không bỏ.
Cũng may Hứa Quang Nguyệt càng chạy càng nhanh, đường phía trước cũng bằng phẳng, không có đá vụn xóc nảy, chiếc xe cứ thế lao ra ngoài.
Con rùa đuổi theo một lát rồi thôi, quay đầu chậm chạp bò về trong hồ.
Bốn người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hoành Hoan luôn yên lặng chữa thương cho chân mình, bây giờ đã thấy hiệu quả, không còn chảy máu nữa. Anh ta quay đầu nói với Tần Thẩm: “Dâu, dị năng của cậu là gì?”
Tần Thẩm im lặng một lát mới nói: “Sáng sớm hôm nay trong phòng vệ sinh bị ép tới đường cùng liền bạo phát, hình như là… Không gian.”
“Không gian?” Thẩm Hoành Hoan ngạc nhiên: “Không gian có thể chứa đồ, trồng cây ấy hả?”
Tần Thẩm đen mặt: “Chỉ có thể chứa đồ, không thể trồng cây…”
“Ồ…” Thẩm Hoành Hoan có hơi thất vọng.
Anh ta yên lặng kiểm kê số tiểu thuyết tận thế từng đọc, dị năng không gian dường như chỉ có thể làm kho hàng di động, thuộc về nhóm ‘nhân vật quần chúng’… Không có nhân vật chính nào dựa vào làm kho hàng di động xưng vương xưng bá cả…
“Vậy buổi sáng… Với vừa rồi là tấn công kiểu gì?”
Tần Thẩm nghĩ nghĩ, nói: “Là cắt không gian.”
Thẩm Hoành Hoan lại hưng phấn: “Cắt không gian? Nghe rất lợi hại, đúng, chính là lưỡi dao không gian đúng không?” Có quyển sách nào đó từng nhắc tới.
Tấn công lặng lẽ, khó lành, rất lợi hại.
Hứa Quang Nguyệt luôn tập trung lái xe, lúc này cũng không nhịn được, giảm tốc độ: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Ba người nhìn nhau.
Vết thương của Lục Chân Nghi đang đau nên cô không muốn giải thích, hơn nữa cô cho rằng nếu Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan bị lộ là có dị năng liệu có thể khi nào bị bắt đi thí nghiệm không?
Chẳng lẽ phải diệt khẩu Hứa Quang Nguyệt?
Cuối cùng vẫn là Tần Thẩm giải thích: “Dị năng, một vài người bị bệnh giống vợ anh sau khi khỏi sẽ có năng lực đặc biệt.”
Hứa Quang Nguyệt há hốc miệng.
“Hiện giờ số lượng còn chưa nhiều, lão Hứa, làm phiền anh đừng nói cho ai.” Lục Chân Nghi không nhịn được nói chen vào.
Tần Thẩm nói: “Những người như vậy cũng không ít, chờ anh trở lại quân doanh sẽ biết.”
Hứa Quang Nguyệt gật đầu: “Đi, tôi trở về xem thế nào, nếu không có ai khác có năng lực đặc biệt thì tôi sẽ không nói, nếu người khác cũng có, vậy tôi…”
Thẩm Hoành Hoan không nhịn cười được: “Vậy anh cũng đừng nói trước nhé.”
“Được!” Hứa Quang Nguyệt gật đầu lia lịa.
Lục Chân Nghi kinh ngạc Tần Thẩm lại dễ dàng nói ra chuyện đó như vậy, nhưng ấn tượng của anh trong cô là có thể giải quyết mọi chuyện, cho nên cô cũng không nói xen vào.
Tần Thẩm nói: “Lão Hứa, cần tôi lái hộ không?”
Hứa Quang Nguyệt không quay đầu, nói: “Không cần, Tiểu Tần, để tôi lái cho, cậu vừa xuống nước mệt mỏi như vậy, cứ nghỉ ngơi đi.”
Kỹ thuật lái xe của Lão Hứa không tốt lắm, có điều Tần Thẩm quả thật rất mệt, đành nói: “Được rồi, làm phiền anh.” Nói xong ôm Chân Nghi tới, tìm ra kéo cắt ống tay áo ướt đẫm máu của cô.
Lục Chân Nghi nhìn anh bôi thuốc, băng bó cho mình, ngón tay không quá linh hoạt, nhưng không làm đau cô.
Hứa Quang Nguyệt nhìn kính chiếu hậu, thấy vậy liền cảm thán: “Mọi người chuẩn bị đầy đủ thật đấy.”
Thẩm Hoành Hoan xoay người nói: “Hay để tôi thử xem?”
Tần Thẩm đồng ý.
Thẩm Hoành Hoan cầm tay Lục Chân Nghi, nhắm mắt tập trung.
Lục Chân Nghi cũng nhắm mắt lại.
Dần dần cô cảm thấy như có dòng nước mát rất nhỏ rất nhẹ truyền vào vết thương trên tay cô.
Đau đớn cũng giảm bớt, không còn giật giật liên hồi nữa.
Qua hơn mười phút, Thẩm Hoành Hoan dừng lại, sắc mặt trắng bệch: “Ai, thật sự không được .”
Tần Thẩm cởi băng vải, ngẩng đầu nói: “Không thấy khác gì, vú em như cậu thật không tận tâm với nghề.”
Lục Chân Nghi cười cười nói: “Ít nhất em cũng không thấy đau như trước nữa.”
Tối đến bọn họ quay lại khu nhà lần trước, ở nhà lão Hứa. Lưới phòng trộm nhà anh ta dường như thật sự rất rắn chắc, nhưng cũng không được nghiệm chứng, bởi vì tối nay không có cuộc tấn công nào.
Vào trong phòng, Tần Thẩm lấy từ trong không gian ra Châm Ngư bọn họ