Phương Mân sau khi trở về liền ở sân bay Ninh Thành đổi thành sim điện thoại trong nước, gọi về cho tôi một cuộc điện thoại.
“Anh đêm nay không cần đợi em đâu.
Công ty tổ chức bữa tiệc tẩy trần, muộn lắm chắc em không về nhà đâu.”
Sau đó còn nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ bởi vì ở sân bay rất ồn ào.
Nhưng có một giọng nói tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, lọt vào tai tôi không khác gì tiếng bọ chét.
Cậu ta nói, Phương ca, hành lý của chúng ta đây rồi.
Đây là giọng của người hôm ấy tự xưng là trợ lý.
Mà tiếng kêu “Phương ca” này cũng làm tôi đột nhiên hoàn hồn, trùng hợp quen thuộc với gương mặt trẻ tuổi nâng ly rượu ngày trước.
Đây không phải trợ lý nào cả, mà chính là người Phương Mân quen biết từ hồi đại học, Trịnh Cửu.
Ngày đầu tiên năm 2018 hoa mai đua nở là ngày Phương Mân đáp đất.
Cũng là ngày thứ sáu từ khi tôi xuất viện.
Bên ngoài hình như có buổi trình diễn pháo hoa, tiếng bùm bụp vang lên không ngừng, biển người chen lấn đến nỗi tín hiệu di động chỉ còn một mức.
Vân Thị đã cấm đốt pháo hoa từ rất nhiều năm trước rồi, tuần này hẳn chỉ có bầu trời đêm thôi.
Vì sao phóng lên lại rơi xuống bên ngoài cửa sổ, cuối cùng vỡ thành một đóa hoa, lần lượt vụt lên mặt kính.
Ánh sáng lóe lên ngắn ngủi, chỉ trong giây lát đã vụt tắt, một tia sáng xuyên qua phản chiếu hình ảnh tôi trên cửa kính.
Người nam bên trong gương kia gầy yếu, gò má nhô cao, bộ đồ ngủ sọc xanh lam vừa to vừa rộng, dù có phủ hết lớp này đến lớp khác, vẫn có thể nhìn thấy đường viền của bả vai.
Áo ngủ là của Phương Mân.
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại từng chút một quá trình ở chung của cả hai.
Tên của chúng tôi giống nhau như đúc – đây có lẽ là điểm bắt đầu lại dây dưa không ngừng.
Nhưng ngoại trừ tên gọi, chúng tôi chẳng có lấy nửa điểm nào khác giống nhau.
Em ấy thích đua xe, thích Rock n’ Roll thì tôi lại chê quá nguy hiểm quá huyên náo; Em ấy thích sốt cay thích nước ngọt, còn tôi chỉ có thể uống nước đun sôi để nguội để bảo vệ dạ dày mà thôi; Em ấy thẳng thắn và ấm áp, qua Tết Nguyên Đán này cũng chỉ mới hai mươi ba mà thôi.
Chúng tôi có thể ở bên nhau, nguyên cớ hẳn giống như Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời*, em ấy đương nhiên là người đuổi theo mặt trời.
Chú thích
Đáng tiếc giờ đây tôi không còn là mặt trời nữa, tôi là bươm bướm.
Sóng điện thoại vẫn không có cách nào khôi phục.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình mất tín hiệu đến thất thần, chợt nghĩ nếu quay trở lại bảy năm trước, Phương Mân nhìn thấy tôi như một bóng ma thế này có lẽ cúp tự học buổi tối mỗi ngày, sau đó sẽ bắt tôi đến bệnh viện thực hiện hóa trị, hoặc sẽ bí mật làm công việc nào đó vài tháng rồi đem đồng lương ít ỏi đến tìm tôi tranh công.
Tôi nghĩ ngợi có phải nên gửi cho em ấy một tin nhắn đại loại như “Chào mừng trở lại Trung Quốc” hay không.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì Phương Mân lúc này hẳn là đang say sưa ở bữa tiệc, hơn phân nửa dù có nhìn thấy thì cũng chẳng để tâm lắm.
Dù sao cũng không có sóng nên tôi đã không nhấn nút gửi.
Khi kim đồng hồ chỉ sang hướng