_Cám ơn!
Nhược Nhược nhận hàng, cô trả tiền rồi vui vẻ đi về, cô đi bộ trên đường vắng, qua hết con đường này mới có trạm xe buýt
_Áo sơ mi, tặng cái này được rồi hihi
Cô lôi cái áo sơ mi mới mua từ trong bịch ra xem rồi vô ý làm rơi nó, cô cúi xuống nhặt hôm nay cô mặc váy sọc rất đáng yêu, khi cúi xuống mấy tên biến thái đang hút thuốc bên lề đường nhìn thấy hành động vô tư nhặt áo của cô
_May quá, không bị bẩn! cái tên đó khó tính lắm
Nhược Nhược nói thầm cô nghĩ anh sẽ thích món quà cô tặng, cô bước nhanh hơn, không ngờ bị bọn côn đồ chặng lại, có một tên giậc cái áo trên tay cô
_Ơ! trả cái áo cho tôi
_Cô em, muốn lấy lại cái áo hả? hôn anh cái đi anh trả
_Đã hôn nó, thì hôn anh nữa nha cưng!
_Không! tôi không hôn, mau trả cái áo cho tôi
_Không hôn, vậy cho anh ôm một cái cũng được!
_Xem như xã giao đó mà, cô em!
Nhược Nhược ấm ức, cô nhìn chung quanh, chẳng có ai để giúp cô, phía xa xa chỉ có bóng đêm đen ngòm, cô biết nếu cô chống cự, chắc chắn sẽ không thoát được
_Đừng để bọn này đợi quá lâu nghe chưa? có một cái ôm thôi mà cưng!
_Các người tránh ra đi, đừng giở trò
Nhược Nhược thét lớn tự bảo vệ mình, cô có ý định chạy thật nhanh đi nhưng bọn biến thái cứ xấng tới, chúng giật luôn cái bánh kem trên tay cô, bánh rơi xuống đất biến dạng, kem trên bánh cũng vương ra đất, không kịp chạy thì tên biến thái trong đám ôm chầm lấy cô còn gian xảo đưa tay xuống mông cô!
_Nhược Nhược!!!
Mỗi lần có người thét tên cô như thế thì duy chỉ có một người, cái áo trên tay tên đó rơi xuống đất, chúng nó nhanh chóng giải tán, cái áo cùng cái bánh kem cứ thế lần lượt bị giẫm lên! mấy tên này mà không chạy nhanh chắc đã tiêu thật rồi! cảnh tượng trước mắt khơi gợi một không khí đầy u tối, còn đen tối hơn màng đêm này nữa
_Ôn chỉ tịch! sao! sao chủ tịch ở đây?
Cô bất ngờ, trong mắt anh là đầy tia máu đỏ, cả gương mặt cùng thần thái lạnh lùng muốn nghiền cô ra, cô run rẩy hai chân cô bỗng dưng cứng lại không bước nỗi, sinh nhật mà cô nghĩ bây giờ ra thế này đây, không khí bao trùm mùi sát khí, nặng nề và đen tối
***
_Tiền đây, cầm lấy và im miệng
Đường Lan Hân ngồi trong xe hơi, cô ta đẩy mắt kính lên tóc, tay chìa một sếo tiền ra ngoài, sau đó phóng xe bỏ đi
Trở lại với không gian nặng nề lúc nãy!
_Nhược Nhược không để ý đến bản mặt sắc lạnh đầy sát khí của ai đó nữa, cô lo thu dọn bánh kem rồi đi về, ở đây thưa người rất nguy hiểm
_Đến đây làm cái gì?
Ôn Thiếu Phàm kéo tay cô, anh dồn hết lực rồi mấy ngón tay, cổ tay cô bị siết mạnh rất đau
_Hic! bỏ ra! tôi đi nhận hàng mua qua mạng, là quà của! cuả Ôn chủ tịch! hic! bỏ ra coi!
Cô khó nhọc nói rồi sợ hãi ngẩn mặt đưa đôi mắt long lanh như mặt nước hồ nhìn anh
_Nhìn tôi giống loại người thiếu thốn đến nổi cần món quà như giẻ rách của em hả? còn đến chỗ hoang vắng thế này lả lơi nữa! VÔ DỤNG!.
Nhược Nhược gần như ngợp thở, đầu cô choáng váng, mấy hôm nay cô thấy ôn thần rất dịu dàng không ngờ bản chất hung ác của anh mãi vẫn không bỏ được, rốt cuộc anh cũng thốt lên mấy lời làm cô bàng hoàng đau buồn, ánh mắt đáng sợ của anh bao trùm hết mấy