Đi cả ngày cuối cùng xe cũng dừng trước khách sạn sang trọng, anh rất hài lòng về quyết định ngồi xe đi chơi với cô trêu đùa cô hơn là ngồi máy bay nhanh đến nhưng chẳng vui
Bốn người họ vừa mới họ xuống xe đã có nhân viên trịnh trọng ra đón, khách sạn nhiều sao có khác kiến trúc cực đẹp, cái gì cũng lộng lẫy xa hoa, Nhược Nhược cứ ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt
_Ôn đại thiếu gia xin mời
Thiên Phong đến cạnh quầy, mấy cô nhâ viên cứ reo hò nhìn theo hai người đàng ông
_Lấy một phòng vip, Tiểu Uyển lên phòng với anh
Thiên Phong nháy mắt nắm tay Uyển Uyển, cô đá cho anh một cái, cô mặt mày điên tiết còn muốn nện cho anh mấy cái, cô gằng giọng
_Ai có im đi không? trơ trẻn, tôi mà muốn cùng phòng với anh hả? mơ đi, hôn ước của chúng ta đã không còn
_Anh biết chứ em yêu, có điều em không biết, Nhược Nhược của em chủ động rũ em và anh đi du lịch là muốn có cơ hội ở bên Phàm soái, em làm ơn thông minh chút đi
Thiên Phong gian xảo vội vã dỗ ngọt Tiểu Uyển, chẳng phải tất cả kế hoạch là do anh bày ra sao, nghe anh nói Tiểu Nhược nhỏ bé tội nghiệp chỉ biết cúi đầu, cô làm sao phản khán được, cô nhớ như in lời Thiên Phong đe dọa mình, nếu không giúp Thiên Phong thì anh ta sẽ để cô bầm dập trong tay Phàm còn gì
_Phận trâu bò có khác hic!
Cô tự nhủ với bản thân, sau đó im lặng cho xong chuyện, sau khi Thiên Phong đưa Uyển Uyển lên phòng thì luôc này anh mới lạnh lùng lên tiếng
_Lấy hai phòng
_Hừ! xem ra anh ta không đến nỗi bại hoại
Nhược Nhược thở phào nhẹ nhõm, nước bọt ở cổ họng cũng nuốt dễ hơn, cô có cái nhìn khác khác về anh, ôn thần cũng không đến nỗi dâm tặc
_Cám ơn!!!
Cô níu áo anh nói nhỏ, anh chỉ cười nhẹ bỏ lên cầu thang, ánh mắt ma mị không để lộ ý đồ, cá ngố thì không hề hay biết
_Mời Nhược tiểu thư thanh toán tiền phòng đây ạ!
Cô Tiếp viên đưa hoá đơn cho cô xem, cô choáng váng, số tiền ở khách sạn xa hoa này cô lấy đâu ra, cô uất ức sôi sục nhìn theo bóng dáng đang ung dung sải bước trên cầu thang, anh đúng là mưu kế đầy người
_Ôn chủ tịch!
Cô đuổi theo anh, cô nắm áo anh nhìn anh bằng con mắt dồn hết sự căm ghét, nhưng chỉ được ba giây cô đành thu ánh mắt đó về mà cố nở nụ cười cùng ánh mắt triều mến giả tạo nhìn anh
_Sao?
_Ôn chủ tịch! Ôn!
_Lên phòng thôi, chung phòng phải biết ngoan và nghe lời
Anh cúi người véo hai má cô, anh nựng nịu cô như cô là thú cưng yêu thích, anh nhất quyết không trả tiền phòng cho cô, còn cô dù muốn dù không vẫn phải ở cùng phòng với anh, anh đương nhiên chẳng cần mở lời mà cô vẫn phải ngoan ngoãn ưng thuận ở cùng phòng với