Cô tha hồ nghịch nước, mồm còn lảm nhảm nói xấu anh nữa, mấy lời cô nói đều lọt hết vào tay anh không sót một chữ, anh âm thầm đến gần cô từ phía sau, một tay ôm hông cô, tay còn lại anh bịt miệng cô
_Ưm!.
ư!.
_Không được la lối, đêm hôm đi tắm biển còn nói xấu tôi nữa, em càng ngày càng lộng
Ôn Thiếu Phàm nới lỏng tay, anh xoay người cô lại, cô trố mắt nhìn anh trong sợ hãi
_Ôn! Ôn chủ tịch!
Cô há hốc khi nhìn thấy anh, nhất là khi anh đang rất rất gần cô
_Bỏ tôi ra, hic!
Cô xoay mặt đi chỗ khác vì ngượng, cô đấm mấy cú yếu ớt vào ngực anh
_Tôi là quái vật hay sao mỗi lần gặp tôi là em tỏ thái độ đó hả?
_Ôn chủ tịch còn hơn là quái vật nữa kìa, mau bỏ tôi ra, hụ hụ! sao cứ thích pha hỏng không khí riêng tư của tôi vậy?
Cô hậm hực, cô bị anh giữ chặt trong tay! uống nước đầy bụng, phần vì cô bướng cứ giãy nãy, phần vì anh cao hơn cô rất nhiều, nên cô càng chống cự lại càng hụt chân uống nước no
_Thích uống nước biển lắm hả?
_Đáng ghét, đáng ghét
Anh buông tay cô ra, cô vội vã lên bờ, tất nhiên anh cũng theo cô lên bờ
_Tiểu Nhược, đứng lại
_Hừ!
Cô trở về phòng, định chốt cửa thì anh đã chạy đến dùng chân chặn cửa
_Cái tên quái đãng này?
Cô rủa thầm, cô nhìn anh bằng con mắt dồn hết sử căm ghét, nhìn tóc tai cô ước mem lại đang run lên vì lạnh, anh đưa tay đùa mấy sợi tóc rối trên mặt cô
_Cầm lấy
Ôn Thiếu Phàm đưa cho cô bộ váy mới, màu trắng rất đẹp có cả quần áo lót
_Cái tên không biết ngượng, còn đưa cả mấy thứ này cho mình
Nhược Nhược cắn răng nhận lấy, anh cứ cười làm cô ngượng đến tái mặt, chưa lúc nào cô thấy chuyến đi chơi thảm như thế này, mọi thứ đều phải phụ thuộc vào anh
_Size nhỏ nhất
Anh lườm cô một cái, gian manh nói, cô đóng cửa cái ầm sau đó mới mạnh miệng
_Không biết xấu hổ
_Nếu tôi không biết xấu hổ thì đã không đưa quần áo cho em rồi
Anh cười khẩy, chọc cô mang lại cho anh cảm