_Tiểu Nhược
Ôn Thiếu Phàm chỉ muốn lao đến ôm cô, nhưng Tự Thiên Đy cứ ôm anh giữ lấy anh không buông
_Phàm!
_Tránh ra!
Ôn Thiếu Phàm ôm lấy cô, nếu được anh chỉ muốn đổi lấy đau đớn của cô, nhìn cô toát mồ hôi, cánh môi bị chính cô cắn đến chảy máu, anh nhìn cô bất an, thường ngày cô chỉ cắn môi khi bị anh mắng hoặc có chuyện quá sức chịu đựng, anh nhìn kỹ lại lần nữa thì phát hiên cô đau quá nên tự cắn lưỡi mình
_Tiểu Nhược, đừng! đừng Tiểu Nhược, có nghe không?
Anh lay lay cô mấy cái, hết cách anh đành đưa ngón tay vào miệng cho cô cắn, nếu không cô cắn lưỡi chết mất
_Em sẽ không sao hết, không sao!
Ôn Thiếu Phàm nhớ lần đầu cô bị thương ở phải truyền máu, lại nhớ rất rõ lần thứ hai cô bị đánh đến ngạc thở, còn lần này cô bị đâm, những lúc đó luôn có anh bên cạnh nhong cô đều bị thương rất nặng, anh phát hiện là anh yêu cô rất nhiều, đến nỗi từng hơi thở cô anh cũng muốn mang theo , nếu cô xảy ra chuyện gì anh sẽ không để yên, anh đưa cô ra xe rồi anh sẽ xử lý chuyện này, bất cứ ai động vào cô đều sẽ không có kết quả tốt
_Vết thương nhỏ
Cô mở miệng nhoẻn cười càng làm anh điên hơn, vết thương nhỏ mà cô ngấy lên ngất xuống còn cắn lưỡi nữa, cô định gạt anh đó sao? cô ngốc chứ anh thì không có ngốc
_Bớt nói đi
Ôn Thiếu Phàm đưa cô đến một trạm xá ngỏ ven đường, trời vẫn còn mưa, giờ này rất khuya, cũng như cái lần trước, cô vẫn nhớ hôm cô bị thương ở bệnh viện, chỉ khác là hôm nay có mưa, có cả sấm và gió thét nữa, vết thương được anh sơ cứu tỉ mỉ còn hơn cả y tá, anh đưa cô đến trạm xá để cô nghĩ ngơi và tránh cô mất sức
_Ôn chủ tịch, tôi muốn uống nước lạnh, tôi khát ngoài kia có cái máy nước
Nhược Nhược không yên phận nằm trên giường mà có ý bảo anh đi lấy nước cho cô, khuôn mặt đen tối khó chịu nhìn cô, cô là ai mà dám bảo anh làm cái này cái kia, anh nhìn cô nhìn ánh mắt mệt