_Da!.
Ôn Thiên Phong một mình ở tập đoàn giải quyết công việc thì ức lắm, Ôn Thiếu Phàm thì thoải mái đánh bi da còn cô vợ sắp cưới xinh đẹp của anh thì sáng sớm đã lo đi tám chuyện!
Lại nói đến chuyện ở sân bay, Nhược Nhược muốn tháo chạy khỏi cô tiểu thư bướng bỉnh này nhưng không xong, lại một ngày trễ làm!
_Kim tiểu thư à!
_Nhược Nhược!
_Đó xem tôi đưa ai tới a hihi
Kim Uyển Uyển tươi cười khi Tự Thiên Đy xuất hiện
_Hôm nay cô không cần đi làm đâu, ba chúng ta đi ăn uống nói chuyện
_Nhược Nhược, sao cậu giấu tớ cậu có sao không? Phàm có làm khó cậu không?
Tự Thiên Đy cau mày nhìn Nhược Nhược, cô xoay Nhược Nhược mấy vòng xem xét và lo lắng
_À không!
_Thôi! lỗi không phải của cậu
_Ê! kể tôi nghe chuyện cũ đi, có vẻ hấp dẫn
_Ừm! Ừ kể ngay
Thiên Đy và Uyển Uyển đang hào hứng tám chuyện, chỉ có một người là u sầu cúi mặt
_Nhược Nhược cô đừng lo đã có tôi thì không ai dám bắt nạt cô
Uyển Uyển cập tay lên vai cô trấn an, nhưng chỉ có cô mới hiểu cảm giác này! hừ.
.
hừ! Nhược Nhược thường nghĩ nhiều thế ấy
_Hai người nói chuyện vui vẻ!
Nhược Nhược cắm đầu chạy, thứ nhất cô không muốn trễ giờ làm sẽ phiền lắm, thứ hai cô không muốn dựa vào Uyển Uyển mà để mọi người ở sân bay bàn tán
_Nhưng đây là đâu vậy nè híc!
Cô chạy mãi cho đến khi cô đi đến một khoảng sân khá rộng trên tầng một, nơi này có gạch bóng loáng, lại có cỏ mọc đều êm chân xa xa là con dốc, xa nữa là chiếc máy bay rất rất to và sang trọng, có cả mấy cô tiếp viên bận đồng phục hàng không tuyệt đẹp đang đứng theo hàng
_Đây là buổi tập huấn thực tế của các cô, trước tiên là tham quan đường bay ở đây!
_Mấy cô thấy đó khu này chỉ là khu khảo nghiệm, nếu các cô được ứng cử thì ở đường bay còn đẹp gấp nhiều lần ở đây!
Nhược Nhược lờ mờ nhận ra mình đã lạc đến khu thực tập của người ta mất rồi
_Xin lỗi tôi đến trễ hic! huhu!
Cô gái có gương mặt rất xinh và thu hút váy áo xốc xếch hớt hải chạy đến
_Lâm Phương Phương, cô! bị kiểm điểm!
_Đừng! mà thật là do tôi có việc gấp hic!
_Không nói nhiều!
_Cho người ta một cơ hội không được à? hừ!
Nhược Nhược đến gần, cô buộc miệng, cô biết mình trễ giờ nhưng nhìn cách cấp trên đối xử với cấp dưới như thế cô chịu không được
_Cô là ai! cô có biết đây là đâu không?!
Cái ông tổng phụ trách đến gần Nhược Nhược ông đẩy cô một cái làm cô ngã xuống đất
_Cô có sao không, đứng dậy đi
Lâm Phương Phương đỡ cô dậy, cô nhăn mặt vì đau
_Tổng phụ trách, cô ta có quen biết với Kim tiểu thư
Một cô tiếp viên đến nói nhỏ cho cái lão già đầu hói đó biết ông ta há hốc mồm sau đó cho qua mọi chuyện
_Lâm Phương Phương, xem như lần này tôi bỏ qua
_Tôi tên Nhược Nhược
_Tôi tên Lâm Phương Phương, cám ơn cô đã giúp đỡ, tối nay cô rảnh không