Rốt cuộc thì tất cả mọi người ở Ôn gia đều thay đổi cách nhìn về Nhược Nhược, họ nhìn thấy Ôn đại phu nhân nằm thoi thóp trên giường bệnh, bây giờ trở thành người thực vật không còn cảm xúc, không còn nhận thức lại rất khổ sở đáng thương thì ai ai cũng đều quay lưng với cô, họ xem cô như một người giả nhân giả nghĩa cho dù cô đã giải thích đã nói với họ rằng cô mang thai nhưng cái tin vui này bỗng trở nên tàn khốc hệt như mũi dao bây giờ đâm vào tim mà mà đáng lẽ ra cô phải nhận được những lời chúc mừng cùng sự yêu thương, tất cả vụt mất nhanh như trở bàn tay
_Đại thiếu gia, ngài định giữ thứ dơ bẩn thật ạ? Hay là chỉ cần cho cô ta một số tiền, không thì bảo bác sĩ đến bỏ cái thứ nghiệt chủng đó đi ạ, thân phận của cô ta thật không xứng bước vào Âu gia, cô ta chính là nguyên nhân khiến cho Ôn đại phu nhân có cuộc sống không bằng chết
Trương Nam lo lắng nhỏ giọng, trong lòng bực dọc vì chuyện không hay xảy ra, những lời thuộc hạ của anh nói đều lọt vào tai cô, cô chỉ biết nép mình vào gốc cây táo phía trước khoản sân to lớn thẩn thờ, cô luôn tự hào vì có một mái ấm hạnh phúc cùng anh vậy mà! thoáng nghĩ mà ngực trái cô đau quá
_Đây không phải chuyện của anh, cô ta cũng không phải người tôi sẽ yêu nữa, bẩn thỉu thật
Ôn Thiếu Phàm giẫm nát điếu thuốc vừa quẳng dưới chân, lông mày kiếm nhíu lại đẩy cái nhìn như viên đạn về cô, tâm trạng cứ như muốn tàn sát hết tất cảngười đó chính là cô người anh từng rất yêu giờ xem như kẻ thù, lòng đau nhưng vẫn hận, anh định bước về phía cô hằn hộc thì điện thoai nhá đèn trong túi quần, nên khựng lại lạnh lẽo đem điện thoại ra phía khuất người nói chuyện, cô nép trong gốc cây nãy giờ cũng muốn đi theo xem hắn làm gì nhưng vừa bước ra thì bị Trương Nam và Ôn Thiên Phong cùng Uyển Uyển chạy đến ngăn cản, họ cố ý ức hiếp vì họ cảm thấy lòng tin của mình bị lợi dụng, nhất là một người từng ngây ngốc trong sáng như cô lại làm ra chuyện như vậy, mấy hôm trước do Ôn đại thiếu gia hủy đi camera cho nên không có một thước