Buổi sáng trong lành, sương mai còn đọng trên phiến lá, bác sĩ đến biệt thự khám thai cho Nhược Nhược sau đó ra về, cô rất vui vì lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh thai nhi, tấm ảnh này cô sẽ lưu giữ thật kỹ vì sau này khi cô sinh xong sẽ không có cơ hội gặp con nữa
_Tiểu Hồ Lô, mẹ sẽ giữ thật kỹ tấm ản đầu tiên của con
Cô xúc động nhìn tấm ảnh trắng đen chưa rõ nét nhưng với cô nó như cả gia tài, cảm xúc khi mang thai thật lạ chỉ cần nghĩ đến đứa bé thì trong lòng rất hạnh phúc, cô dán mắt vào tấm ảnh đó mà quên nhìn đường lối cho nên lúc đi ra đại sảnh thì va vào Ôn Thiếu Phàm làm bức ảnh đó rơi xuống đất
_Tôi đã nói cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô thách thức tôi sao?
Anh nặng lời mắng cô, thanh âm nơi cổ họng bực tức cáu gắt khiến cho hầu kết lên xuống không ngừng, hắn lạnh lẽo thô bạo nắm cổ tay cô siết mạnh
_Đau.
.
anh bỏ tôi ra!
Cô nhăn nhó khổ sở, bàn tay đầy lực của anh làm cô rất đau, gương mặt mà cô đối diện còn u ám đáng sợ không một chút cảm xúc nào động lại, ánh mắt của anh chỉ toàn tơ đỏ hận thù, xem cô là thứ vướn bận ghét bỏ
_Cái gì đây?
Ôn Thiếu Phàm thấy cô có ý nhặt tấm ảnh lên nên buông tay cô ra sau đó nhón mũi giày cao ngạo giẫm lên tấm ảnh siêu âm
_Là ảnh của tôi, anh đừng quá đáng
Nhược Nhược nhói lòng nhìn hắn, nhìn cách anh nặng nề ghét bỏ, đúng là không thể bắt ép cảm xúc của người khác nhưng Nh như vậy thì quá tàn nhẫn
_Thứ nghiệt chủng cô đang mang có gì quý giá chứ?
Anh kéo cô đứng dậy, nhất định không cho cô nhặt tấm ảnh đó, anh còn nhấn mũi giày để giẫm rách tấm ảnh, lông chân mày chau lại khó chịu, cánh môi đỏ nói lời bạc tình đau lòng
_Thứ tôi ghét nhất chính là đứa bé trong bụng cô
Ôn Thiếu Phàm nhã từng câu từng chữ sát thương trái tin cô, hắn chính