Thẩm mỹ giữa người với người quả nhiên không giống nhau.
Thiệu Từ Tâm trong lòng đang cảm khái cùng cầu nguyện.
Hy vọng ánh mắt Ôn Chi Hàn không giống Chu Hồng!
Chu Hồng không kích thích được nàng, ngược lại bị nàng ghét bỏ thẩm mỹ, có chút tức giận nha.
Chu Hồng ở trong lòng an ủi chính mình, thôi miên bản thân rằng Thiệu Từ Tâm có mắt không tròng.
— không được tức giận không được tức giận, Thiệu Từ Tâm khẳng định là bởi vì mạnh miệng không dám thừa nhận mình ghen tị, khẳng định là như thế, nàng một cái quỷ nghèo nơi nào gặp qua nhẫn kim cương lớn như vậy!
"Ghen tị cứ việc nói thẳng.
" Chu Hồng hừ hừ nói: "Không cần che che giấu giấu, yên tâm, tôi sẽ không cười cô.
"
Thiệu Từ Tâm nghe xong trầm mặc, tầm mắt nàng đặt ở trên người Chu Hồng cùng nhẫn kim cương, nhìn tới nhìn lui, chân thành mà thỉnh giáo: "Tôi nên ghen tị cái gì?"
Chu Hồng cảm thấy người này quả thực giả ngu rất giỏi.
Cô ta lập tức âm dương quái khí: "Không thể nào không thể nào, không phải cô không biết vị hôn phu của tôi là ai đi?"
Cái này Thiệu Từ Tâm đương nhiên biết.
Chu Dịch, ảnh đế nổi danh.
Nhưng cái này liên quan gì nàng?
Ba nàng là chủ tịch tập đoàn Thiệu gia, vị hôn thê của nàng là tổng tài Quang Lam đầu tư đấy, nàng rất kiêu ngạo nha!
Thiệu Từ Tâm bình tĩnh nâng mi: "Biết, Chu đại ảnh đế, này có cái gì để ghen tị? Còn không phải là vị hôn phu, vị hôn thê gì đó sao, làm như chỉ mình cô có không bằng.
"
Chu Hồng bắt lấy trọng điểm, tức khắc nổi lên hứng thú, khoanh tay trước ngực: "Cô cũng có? Ai vậy, nói nghe một chút.
"
"Vị hôn thê của tôi là! ! "
Thiệu Từ Tâm bắt đầu câu chuyện, nhưng đột nhiên nhớ tới hai nhà còn chưa có công bố chuyện liên hôn, phỏng đoán Ôn Chi Hàn khả năng không thích nhanh như vậy đã bị người biết, vì thế lại mặt không đổi sắc mà đem lời nói nuốt trở vào.
"Là vị hôn thê của tôi.
"
Chu Hồng: "! ! "
Thật là lãng phí một cuộc nói chuyện, còn lãng phí hơn bình thường.
"Xí.
"
Chu Hồng khinh thường mà phát ra một tiếng trào phúng, vênh váo tự đắc mà đi rồi.
Khẳng định là so với cô ta kém xa cho nên mới không nói thẳng.
Tốt lắm, nàng cuối cùng cũng có một phương diện có thể so sánh hơn với Thiệu Từ Tâm!
Thiệu Từ Tâm nhìn thân ảnh cô ta rời đi, bình tĩnh vô cùng.
— Chu Hồng quả nhiên vẫn là giống như trước, thích cùng nàng khoe khoang.
Chu Hồng khoe mẻ xong, sau khi trở về lại còn không nghĩ bỏ qua.
Thiệu Từ Tâm nói chính mình có vị hôn thê, vậy thì nhất định phải biết vị hôn thê này là ai!
Biết người biết ta, trăm trận không thua!
"Tiểu Quân.
"
Cô ta kêu trợ lý của mình.
"Giúp tôi tra thử Thiệu Từ Tâm gần nhất có tai tiếng gì hay không, hoặc là đi gần ai.
Tra cẩn thận chút, một cái cũng không được bỏ qua.
"
!
Sắc trời tối tăm, Thiệu Từ Tâm công tác cũng kết thúc.
Nàng gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn, sau đó đứng tại chỗ chờ cô, mượn cơ hội này, thuận tiện nghe một chút "Việc nhỏ" mà Dung Nhã nói.
Nghe xong, biểu tình của nàng đều không mang theo một chút biến sắc, thật sự là việc nhỏ.
Dung Nhã hỏi: "Em tính toán làm gì?"
Thiệu Từ Tâm thầm nghĩ: "Chuyện cỏn con ấy mà, nàng không nghĩ để trợ lý tiếp tục làm việc, lại cho đổi một cái trợ lý nghiêm túc lại đây là được rồi.
"
Tiểu Toa đơn giản là cảm thấy nàng sắp tiêu tùng rồi, nên cũng muốn đổi một cái nghệ sĩ khác để tận tâm, vậy liền đuổi cái trợ lý tràn ngập nguy cơ này đi, lại tuyển một người tích cực công tác cũng không có việc gì.
Nàng vô pháp tiếp thu tâm thái Tiểu Toa như thế.
Trong cuộc sống, sao có thể thời thời khắc khắc đều thuận lợi?
Không nói Thiệu gia như thế nào, nếu nàng hơi có chút gió thổi cỏ lay, Tiểu Toa liền thuận lý thành chương mà chậm trễ công tác, vậy nàng như thế nào yên tâm đem sự tình chính mình giao cho người như vậy?
Nàng tôn trọng lựa chọn của Tiểu Toa, nhưng sẽ không vì thái độ công tác của nàng như vậy mà lấp liếm cho qua.
Dung Nhã gật đầu, đã biết nên làm như thế nào.
Thiệu Từ Tâm nhìn thời gian, vỗ vỗ cánh tay của Dung Nhã: "Vất vả, mọi người về trước đi, Ôn tổng nói chị ấy một hồi tới đón em.
"
Dung Nhã: "Hai người có việc?"
Thiệu Từ Tâm "Bá" một chút mở ra mười ngón tay: "Mua nhẫn, một chiếc nhẫn xinh xinh đẹp đẹp!"
Dung Nhã: "! ! Em còn rất vui vẻ sao?"
Thiệu Từ Tâm vui vui vẻ vẻ nói: "Ai mà không vui khi tiêu tiền vào những thứ đẹp đẽ ~"
Dung Nhã bất đắc dĩ: "Thật ra chị cũng không phải có ý này! ! "
Dung Nhã đều hoài nghi Thiệu Từ Tâm là ở trong khổ mua vui.
Thực mau, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng từ xa tiến đến, ngừng ở trước mặt hai người.
Cửa xe ở ghế điều khiển mở ra, một nữ nhân yểu điệu xinh đẹp từ trên xe đi xuống, cặp mắt kia trước sau như một, u lam mê người.
Ôn Chi Hàn đi đến bên người Thiệu Từ Tâm, trước nhìn nhìn Thiệu Từ Tâm, rồi sau đó mới nhìn về phía Dung Nhã, vươn tay tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Ôn Chi Hàn.
"
Đây là Dung Nhã lần