Ôn Úc lại đơ rồi.
Việc gọi Thiệu Từ Tâm là chị dâu này, không thể hiểu được mang theo vài phần cảm giác nhận thua cùng sỉ nhục.
Ôn Úc không gọi.
Thiệu Từ Tâm thật ra là hứng thú bừng bừng.
Tra nữ kêu nàng là chị dâu, đây là chuyện vi diệu gì vậy?
Chỉ tiếc Ôn Úc không có gọi, cô ta hiển nhiên không muốn từ trong miệng phun ra hai chữ này, thậm chí mang vẻ mặt u oán mà nhìn chằm chằm Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn bình thản ung dung, vẫn là dáng vẻ ôn ôn nhu nhu kia, thân thiện vô hại kia.
Thiệu Từ Tâm nhìn liền cảm thấy Ôn Chi Hàn chỉ đơn thuần là muốn cho em gái mình gọi nàng một tiếng chị dâu.
Bồ Tát của bọn họ ôn nhu lại siêu cấp ngây thơ, thì có thể có cái ý xấu gì chứ?
Nhưng ở chỗ này giằng co cũng vô dụng.
Thiệu Từ Tâm lười ở trên người Ôn Úc hao phí thời gian quý báu của mình, nàng hôm nay mục đích là bái phỏng ba mẹ Ôn Chi Hàn, mà không phải bái phỏng em gái của Ôn Chi Hàn.
Nàng còn rất nghĩa khí, không có để đồng minh Ôn Chi Hàn của nàng một mình đứng ở chỗ này nhận lấy ánh mắt ai oán của Ôn Úc.
Nàng nhẹ nhàng mà lắc lắc cánh tay Ôn Chi Hàn, như là đang làm nũng.
"Em mang theo rất nhiều quà gặp mặt, phỏng chừng em cùng tài xế nhà em một chuyến cũng xách không xong, chị giúp giúp em được không ạ?"
Ngữ khí cùng ngày xưa bất đồng, vừa nghe liền biết là diễn kịch.
Ôn Chi Hàn ôn nhu cười nói: "Được."
Sau đó Ôn Úc liền như vậy nhìn hai người bỏ qua chính mình đi lấy lễ vật ở cốp xe.
Như đời trước, Thiệu gia lại chuẩn bị rất nhiều lễ vật.
Nhưng lần này cùng lần trước không giống nhau, lần trước Ôn Úc không có giúp Thiệu Từ Tâm lấy lễ vật, chờ khi Ôn Úc từ trên lầu xuống dưới, Thiệu Từ Tâm đã cùng quà gặp mặt xuất hiện ở trong phòng khách.
Nàng ôn nhu săn sóc, không hề câu oán hận hỗ trợ Ôn Chi Hàn, trong nháy mắt, thái độ sống chậm mà toát ra một cái ý niệm quỷ dị "Ôn Chi Hàn làm được so với mình càng tốt hơn".
Ngẩn người.
Ôn Úc lắc lắc đầu, đem cái ý niệm này ném ra khỏi não: Mình không thể dễ dàng nhận thua như thế.
Mình cũng có thể làm tốt, mình cũng có thể, chỉ cần Thiệu Từ Tâm tha thứ, lại cho mình một cơ hội nữa!
Thiệu Từ Tâm mới không rảnh rỗi quản trong đầu Ôn Úc cất giấu bao nhiêu loanh quanh lòng vòng, một lòng kiểm tra quà gặp mặt có để sót hay không.
Bởi vì Ôn gia ra tay cứu Thiệu gia, hơn nữa con gái hai nhà lại muốn kết hôn, vui mừng gấp bội, Lục Lan không tự giác chuẩn bị rất nhiều quà gặp mặt, tư thế kia giống như chỉ kém đem toàn bộ đồ tốt nhất Phụng thành càn quét hết dọn lại đây.
"Chị cầm cái đó đi, cái đó nhẹ lắm." Thiệu Từ Tâm đem hai cái túi giấy trong tay đưa cho Ôn Chi Hàn, lúm đồng tiền như hoa: "Cảm ơn nghen, học tỷ ~"
Ôn Chi Hàn phát hiện một cái quy luật.
Mỗi lần Thiệu Từ Tâm cầu cô việc gì đó, liền sẽ xưng hô phóng mềm, kéo gần khoảng cách lẫn nhau, lại đưa lên một cái tươi cười làm người khác không thể cự tuyệt.
Như thế thực sự sẽ làm tâm tư người đắn đo.
Ôn Chi Hàn mặt mày ôn nhu mà tiếp được: "Như thế nào chuẩn bị nhiều như vậy?"
Thiệu Từ Tâm xách ba cái túi giấy, ý bảo cầm nhiều tài xế mới đỡ cực một ít: "Mẹ em chuẩn bị, bà ấy thực cảm kích nhà chị đã giúp đỡ nhà em."
"Còn có, trên tay chị chính là mẹ em chuẩn bị cho chị."
Ôn Chi Hàn có chút ngoài ý muốn: "Còn có của chị?"
Thiệu Từ Tâm cười tủm tỉm: "Đương nhiên rồi, ông thông gia có, bà thông gia có, con dâu cũng phải có."
Ôn Chi Hàn nghe vậy cười khẽ: "Thay chị cảm ơn dì Lục.".
Truyện Sủng
Thiệu Từ Tâm: "Em thay bà ấy nói trước, không cần khách khí."
Hai người vừa nói vừa cười mà đi vào trong nhà.
Ôn Úc một người đứng ở tại chỗ, nhìn theo thân ảnh hai người dần dần biến mất ở cửa.
Bắt đầu hồi tưởng chuyện vừa rồi phát sinh, cô ta càng không hiểu.
Thiệu Từ Tâm khi nào cùng Ôn Chi Hàn có cảm tình?!
Này đến tột cùng là thật sự, hay là Thiệu Từ Tâm đang lợi dụng Ôn Chi Hàn trả thù mình chân đạp hai thuyền?
Trầm ngâm sau một lúc lâu, không hề kết luận.
Cô ta chỉ có thể nhấc chân đi theo vào trong.
Kết quả đi vào liền thấy Thiệu Từ Tâm còn kéo cánh tay Ôn Chi Hàn, dường như dính lên người Ôn Chi Hàn, có tách ra cũng không được.
Thiệu Từ Tâm với Ôn Chi Hàn đang cùng Ôn Hành Vân nói chuyện.
Thực mau, mẹ của Ôn Chi Hàn, Nhượng Na (Jeanne), cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra, tham dự đối thoại của bọn họ.
Ôn Hành Vân mặt mày anh lãng tuấn tú, tới tuổi này vẫn như cũ, anh khí mười phần.
Nhượng Na là mỹ nhân có đôi mắt màu lam, mặt mày thâm thúy, ngũ quan xinh đẹp, có một mái tóc dài màu nâu nhu thuận.
Hai vợ chồng hiện tại mặt đầy tươi cười, hiển nhiên đối với người xinh đẹp nói ngọt như Thiệu Từ Tâm cảm thấy thực vừa lòng.
Nhớ tới trong phòng bếp còn có đồ ăn chưa làm xong, Nhượng Na bảo Ôn Chi Hàn trước mang Thiệu Từ Tâm đi tham quan, chờ đồ ăn làm xong lại ăn cơm trưa.
"Vậy sao lại có thể, con như thế nào có thể cái gì cũng không làm chỉ chờ ăn cơm." Thiệu Từ Tâm lập tức vén tay áo lên: "Để con cũng hỗ trợ đi, con làm việc rất nhanh nhẹn!"
Ôn Hành Vân sang sảng cười, xua xua tay: "Không muốn không muốn, con hỗ trợ vậy cảm giác kinh hỉ sẽ không còn nữa."
Hai vợ chồng nói như thế nào