Thiệu Từ Tâm cũng không muốn phản ứng Ôn Úc, quan hệ giữa các nàng đã không có lời gì để nói, nhưng hiện tại nếu đụng phải, cũng không có biện pháp.
"Có việc sao?" Thiệu Từ Tâm trấn định hỏi.
Nàng đứng dưới ánh nắng, tóc dài đen như mực theo gió nhẹ bay, ngũ quan xinh đẹp giống như đánh thêm một tầng kim phấn, chợt nhìn thấy, oánh oánh sáng lên, mỹ đến làm người không dời mắt được.
Ôn Úc đi lên ban công, nhìn dáng vẻ tươi tắn của nàng, trong lòng không khỏi nổi lên rung động.
Thật đúng là mắt mù, đời trước như thế nào không phát hiện nàng ấy tốt như vậy chứ?
May mắn còn có cơ hội, các nàng đều còn sống.
"Thực xin lỗi."
Ôn Úc rốt cuộc nói ra ba chữ này.
Lời này trực tiếp doạ sợ Thiệu Từ Tâm.
Thực xin lỗi?
Ôn Úc người này cư nhiên sẽ hướng nàng xin lỗi??
Đời trước ngoại tình cũng chưa cùng nàng nói xin lỗi, đời này chia tay liền biết xin lỗi???
Người này trong đầu chứa cái gì á!
Thiệu Từ Tâm không có trả lời.
Trong lòng Ôn Úc biết chính mình sai, tư thái phóng thật sự thấp.
Ở trước mặt Ôn Úc, Thiệu Từ Tâm là người rất ngoan ngoãn, đối với cô luôn luôn hữu cầu tất ứng, hiện tại không nói lời nào nhất định là bị cô chọc giận đến không nói nên lời.
Vì thế cô ta áy náy nói: "Là tôi không tốt, là tôi trước kia mắt mù mới không phát hiện em tốt, thực xin lỗi Từ Tâm......"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày.
Ôn Úc ngước mắt, dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng: "Cho nên......!Cho tôi một cơ hội nữa, được không?"
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, lập tức lui nhanh về sau một bước.
Ôn Úc: "?"
"Cô em vợ." Thiệu Từ Tâm đầy mặt nghiêm túc, như gặp phải đại địch: "Tôi đây không có hứng thú với văn chương của thím!"
Ôn Úc: "......"
Sao nàng lại giống diễn viên hài đến vậy???
Thiệu Từ Tâm hiện tại không chỉ có nghiêm túc, nội tâm còn vô ngữ cùng chấn động.
Ôn Úc, cái phát biểu "Tra cô là giúp cô thực hiện ước mơ" kinh thiên địa, quỷ thần khiếp của vị tiểu thư tra nữ này, hiện giờ lại đang cùng nàng xin lỗi?
Không chỉ có như thế, còn muốn nàng cho chị ta một cơ hội nữa??
Đây thật đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.
Thế giới vô biên, quả nhiên việc lạ gì cũng có á!
Nhưng mà không được.
Chẳng sợ hiện tại các nàng là chị dâu em vợ cũng không được.
Là Ôn Úc, thì càng không được!
Ôn Úc giờ phút này nhìn ánh mắt của nàng, toát ra một tia mê mang, bởi vì cô ta đối với nàng như vậy mà nói là thật sự rất mê mang.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Thiệu Từ Tâm vẫn luôn ngoan ngoãn khả ái, nói chuyện êm tai lại ngọt, cùng hai chữ "ngu ngốc" này không hề dính dáng.
Nhưng Thiệu Từ Tâm hiện tại lại......!Giống như diễn viên hài.
Bắt đầu hồi tưởng vấn đề khẩu vị mới vừa rồi trên bàn cơm, trong lòng Ôn Úc đối với hiểu biết về Thiệu Từ Tâm đột nhiên bắt đầu dao động.
Cô tựa hồ, cũng không có như trong tưởng tượng hiểu biết nàng như vậy....
Thiệu Từ Tâm lười đến quản trong lòng cô ta suy nghĩ cái gì, nhìn thời gian, nhấc chân chuẩn bị đi ra ban công, cùng vợ chồng Ôn Hành Vân cáo từ.
Nào biết nàng vừa động, Ôn Úc cũng đi theo, còn mở miệng kêu nàng: "Từ Tâm."
Nay đã khác xưa, Thiệu Từ Tâm nàng hiện tại cũng sẽ không vì một hai tiếng thâm tình "Từ Tâm" này mà mờ mắt.
"Aizz, không cần kêu tôi như vậy, cô hiện tại hẳn là nên kêu chị dâu, không cần xưng hô rối loạn."
Ôn Úc sau khi nghe xong, nhất thời nhíu mày, hỏi một câu: "Vì cái gì ngay cả em cũng như vậy? Em căn bản là không thích Ôn Chi Hàn."
Thiệu Từ Tâm hỏi lại: "Cô dựa vào cái gì nói tôi không thích chị ấy?"
Ôn Úc: "Em mới vừa cùng tôi chia tay không lâu, ở đâu ra thời gian thích nàng?"
Thiệu Từ Tâm hơi hơi mỉm cười: "Đương nhiên là nhất kiến chung tình á."
Ôn Úc dừng lại.
Thiệu Từ Tâm hơi hơi mỉm cười, trở tay liền móc ra hình tượng nhân vật thâm tình của mình, diễn đến Ôn Úc sửng sốt sửng sốt.
"Cô không hiểu, bắt đầu từ giây đầu tiên tôi gặp lại chị gái của cô, trái tim tôi liền không hề chịu khống chế, chỉ biết vì chị ấy mà đập nhanh, vì chị ấy mà nhảy nhót."
"?"
"Tôi quá thích chị ấy, thích đến mức muốn cùng chị ấy lập tức kết hôn, để chị ấy vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về tôi.
Đáng mừng chính là, chị ấy vừa vặn độc thân, cũng vừa vặn thích tôi."
"??"
"Ừm Ôn