Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn quyết định lần sau lại bổ sung hợp đồng hôn nhân.
Hiện tại thời gian hấp tấp, lúc sau về nhà có lẽ còn có thêm điều kiện mới, chờ suy nghĩ cặn kẽ hơn nữa, hai bên đạt thành thống nhất, lại làm một phần hợp đồng hoàn chỉnh cũng không muộn.
Giải quyết xong một cọc tâm sự, Thiệu Từ Tâm an tâm không ít, nhìn Ôn Chi Hàn đều cảm thấy đối phương càng thêm mi thanh mục tú, hòa ái dễ gần.
Tuy rằng nàng vẫn là đoán không ra suy nghĩ của Ôn Chi Hàn, nhưng quản làm gì, chỉ cần có thể giúp được Thiệu gia bọn họ, chỉ cần không hại Thiệu gia, Ôn Chi Hàn nghĩ như thế nào đều được.
Quan trọng nhất chính là, cuộc hôn nhân này chỉ là một phần giao dịch không có cảm tình.
Hiện tại đối với nàng mà nói, bỏ cảm tình qua một bên có thể thả lỏng rất nhiều.
Nàng không cần lại giống như đời trước đi rối rắm vợ mình đối chính mình yêu nhiều bao nhiêu, không cần cố sức hàn gắn hôn nhân, càng không cần giống một cái ngốc tử lại dâng lên một tấm chân tình.
Hôn nhân tự do lại có lợi như vậy, có cái gì không tốt?
Liền tính Ôn Chi Hàn thật sự phải đối nàng có yêu cầu gì...
Thiệu Từ Tâm trộm đánh giá Ôn Chi Hàn, dừng ở biểu tình ôn nhu vô hại lại thuần lương của đối phương, cuối cùng một chút nghi ngờ cũng hoàn toàn tiêu tán.
— Ôn Chi Hàn khẳng định sẽ không đề cập yêu cầu gì quá phận.
Ôn Chi Hàn hiện tại ở trong lòng nàng chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, từ bi bác ái.
Nhận thấy được tầm mắt Thiệu Từ Tâm, Ôn Chi Hàn quay đầu thoải mái hào phóng mà nhìn nàng "Em đang nhìn cái gì?"
Thiệu Từ Tâm Tâm tâm tình tốt mà nói lên lời nói dí dỏm: "Đang nhìn vợ tương lai của em á ~"
Ôn Chi Hàn nghe xong cũng chỉ là cười cười, tựa hồ hoàn toàn không ngại nghe nàng xưng hô như thế, ngược lại còn ôn thanh hỏi một câu: "Đẹp không?"
Thiệu Từ Tâm nói: "Đẹp."
Nàng không nói dối.
Nếu để nàng là người xếp hạng giá trị nhan cho người ta coi, Ôn Chi Hàn nhất định ở phía trước Ôn Úc.
Chẳng sợ đời trước cũng là như thế.
Rốt cuộc… hai người họ cũng không phải cùng một cha mẹ sinh ra, giá trị nhan không phải một cái trục hoành.
Ôn Úc kỳ thật là em họ của Ôn Chi Hàn.
Khi còn nhỏ, cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, ba của Ôn Chi Hàn không đành lòng nhìn con gái của em gái mình thành đứa trẻ không cha không mẹ nên liền nhận nuôi Ôn Úc, để cô ta trở thành con gái thứ hai của Ôn gia.
Chỉ tiếc, quan hệ hai chị em họ nhà này cũng không tốt.
Có lẽ là trời sinh không thể hoà hợp, lại có lẽ có nguyên nhân khác.
Thiệu Từ Tâm cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc Ôn Úc đối với người vợ như nàng cũng không phải là biết gì nói hết, không có gì giấu nhau.
Nghĩ như vậy, Thiệu Từ Tâm cảm thấy có lẽ là ông trời muốn cho nàng hoàn toàn thoát khỏi Ôn Úc.
Khiến nàng đang lúc nản lòng thoái chí sau đó trọng sinh, lại khiến nàng cùng Ôn Úc không kết hôn, này từng vụ từng việc đều cho thấy nàng cùng Ôn Úc là không có khả năng.
Từ nay về sau, Ôn Úc là Ôn Úc, nàng là nàng.
Kéo suy nghĩ trở về, Thiệu Từ Tâm nhìn người xinh đẹp ở đối diện.
Cái gì nên nói đều đã nói, các nàng nếu lại ngồi như vậy, tựa hồ cũng chỉ là kéo dài trầm mặc mà thôi.
Thiệu Từ Tâm chủ động mở miệng: "Ôn tổng."
Ôn Chi Hàn: "Hả?"
Thiệu Từ Tâm: "Chị một hồi còn có chuyện gì yêu cầu xử lý sao?"
Ôn Chi Hàn cười khẽ: "Không có, hôm nay nhàn rỗi."
Thiệu Từ Tâm sờ sờ vành tai chính mình, có điểm xấu hổ nho nhỏ.
Đúng nha, chị ấy vừa mới là nói chính mình hôm nay có rảnh...
"Em có chút việc muốn đi về trước," Thiệu Từ Tâm ngượng ngùng nói, "Ba em còn chờ em hồi đáp......"
Ôn Chi Hàn tự nhiên biết cái hồi đáp này chỉ chính là cái gì.
Nàng gật đầu nói: "Được, vậy chị đây liền không quấy rầy thời gian của em, lần sau có rảnh lại cùng nhau đem chuyện nên làm đều làm xong đi."
Nếu muốn kết hôn, lưu trình thật đúng là không thể qua loa.
Kí hợp đồng hôn nhân, mua nhẫn, đi Cục Dân Chính đây đều là chuyện kế tiếp các nàng nên làm.
Thiệu Từ Tâm gật đầu đáp ứng, lấy ra di động đã gửi cái tin nhắn.
Sau đó Ôn Chi Hàn liền nhìn nàng ngồi ở vị trí kia vẫn không nhúc nhích.
Một chút cũng không giống như người phải về nhà.
"?"
Ôn Chi Hàn đột nhiên thấy khó hiểu: "Không phải muốn về nhà sao?"
Thiệu Từ Tâm vẻ mặt bình tĩnh: "Chờ xe."
Ôn Chi Hàn: "?
"Người đại diện của em đâu? Bọn họ không phụ trách chuyện em đi ra ngoài?"
Thiệu Từ Tâm bình tĩnh giải thích: "Sau khi kết thúc phỏng vấn, em đã cho bọn họ về trước, bởi vì em mấy ngày nay phải về nhà, liền nghĩ để tài xế trong nhà lại đây đón em, cũng đỡ mắc công người đại diện bọn họ lại đi một chuyến."
"Bất quá em cũng không nghĩ tới chị còn đang đợi em, cho nên liền tính toán cùng chị nói chuyện xong lại gọi tài xế lại đây đón em."
Nói xong, nàng hướng Ôn Chi Hàn cười cười: "Ôn tổng có thể đi trước, không cần phải để ý em."
Ôn Chi Hàn nghe xong, thật sự chậm rì rì đứng dậy, nhưng lại ôn thanh nói: "Bảo tài xế nhà em không cần lại đây."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Ôn Chi Hàn: "Chị đưa em trở về."
Thiệu Từ Tâm: "Hả??"
"Rốt cuộc em là vợ tương lai của chị."
"Đi thôi, vị hôn thê."
Ôn Chi Hàn ngữ điệu ôn nhu nhẹ, làm Thiệu Từ Tâm trong nháy mắt cho rằng chính mình thật sự thành một phần trách nhiệm của cô.
Thiệu Từ Tâm: "......?"
Nàng chưa hiểu việc đời cho lắm, xin hỏi hợp đồng hôn nhân còn có thể tri kỷ chu toàn phục vụ như vậy sao??
...
Trợ lý Ôn Chi Hàn, Quan Nghiên phụ trách lái xe.
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn ngồi ở ghế sau, không tiếng động kéo ra một đạo khoảng cách.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, gió thu lặng yên thổi quét
Ráng chiều hạ xuống, dưới trời cao, xe tới xe lui, đèn xanh đèn đỏ không ngủ không nghỉ.
Bên trong xe không người nói chuyện, chỉ có không khí lưu động, tĩnh đến cực kỳ.
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như suy tư gì.
Nàng cảm thấy không khí có điểm xấu hổ.
Hai người các nàng đều sắp lãnh chứng, còn cùng đối phương chưa thân thuộc lắm, thậm chí ngay cả phương thức liên hệ cũng không có.
Đúng nha, nàng còn chưa có phương thức liên hệ của Ôn Chi Hàn.
Nghĩ như vậy, nàng thu hồi suy nghĩ, nhảy ra di động, xoay người nhìn về phía Ôn Chi Hàn.
Kết quả liền thấy Ôn Chi Hàn cũng cầm di động nhìn về phía chính mình.
Tầm mắt hai người trước tiên ở trên mặt đối phương tạm dừng vài giây, rồi sau đó ăn ý mà dừng ở di động đối phương.
Hết thảy đều không nói gì.
Thiệu Từ Tâm chọn một chút mi, đôi mắt linh động vô cùng.
Nàng cười một chút: "Ôn tổng, thật trùng hợp nha."
"Thật trùng hợp." Ôn Chi Hàn cong môi, theo nàng đang nói chuyện, sau đó đem điện thoại ấn vào giao diện quay số đưa cho nàng.
Thiệu Từ Tâm nhập số điện thoại chính mình vào.
Tiếp đến, hai người lại thêm WeChat.
Thêm phương thức liên hệ xong, lại từng người chiếm một bên ghế, an tĩnh mà thêm ghi chú cho đối phương, không quấy rầy lẫn nhau.
Thiệu Từ Tâm