Thiệu Từ Tâm được Ôn Chi Hàn ôm vào lòng, chậm rãi chớp chớp đôi mắt.
Ánh dương ấm áp từ sau đám mây trắng lộ ra một nửa mặt trời tươi sáng, và lặng lẽ tỏa ra ánh nắngvàng.
Các nàng được bao phủ trong tầng ánh sáng, không khí ấm áp xung quanh chuyển động, lặng im không tiếng động.
Bạn bè.....
Chị ấy muốn trở thành bạn của mình sao?
Trong lòng Thiệu Từ Tâm kỳ thật có một chút vui vẻ.
Nàng cảm thấy Ôn Chi Hàn rất tốt, nơi nào cũng tốt, nàng nguyện ý cùng người ôn nhu như vậy thổ lộ tình cảm — nếu cô cũng nguyện ý.
Bất quá nàng còn có một chỗ không hiểu lắm.
"Một người bạn không giống bất kì người nào là cái gì?"
Nói xong, nàng cảm giác đầu mình bị ai đó vỗ nhè nhẹ hai cái.
Giọng nói của Ôn Chi Hàn dừng ở bên tai nàng: "Có thể cùng chung chăn gối, còn nợ mười hai lần."
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ.
"Ha, cái đó kêu là bạn giường."
"Hm?"
"......!Đó là người khác, bạn bè như tụi mình không cần phải giống người khác!"
Ôn Chi Hàn mang ý cười, vừa lòng mà sờ sờ đầu nàng.
Thiệu Từ Tâm hơi hơi nâng tay, nhẹ nhàng nắm áo khoác màu trắng của Ôn Chi Hàn, rồi sau đó tò mò hỏi một câu: "Ôn Chi Hàn, vậy hiện tại chúng ta là bạn bè sao?"
"Đúng vậy."
"Không có gì giấu nhau?"
"Ừm."
"À......"
Thiệu Từ Tâm lại không nói nữa, thuận thế đem cằm gác lên vai Ôn Chi Hàn, vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau —
"Ôn Chi Hàn, em không vui."
Đây là lần thứ hai nàng nói những lời này.
Sau khi hồi phục tinh thần, cảm xúc của nàng lại có hơn phân nửa rơi vào đả kích, cùng hoài nghi bản thân thật sâu.
Không sửa sang lại đàng hoàng hai loại cảm xúc này, nàng không có biện pháp dùng tâm thái bình thản mà tiếp thu thấu đáo những lời Long Tuệ nói.
Nàng cần nỗ lực bình tĩnh lại.
Ôn Chi Hàn hỏi: "Vì sao?"
Thiệu Từ Tâm thật sâu thở dài: "Em nghĩ rằng có phải bởi vì em ngốc hay không"
"Thời điểm em cùng Chu Hồng tiến tổ rõ ràng không sai biệt lắm, kết quả chỉ trải qua ngắn ngủn một ngày đầu năm, cô ta đã tiến bộ vượt bậc, mà em vẫn còn giậm chân tại chỗ, không ngờ khoảng cách giữa bọn em trong bất tri bất giác lại kéo ra xa như vậy......"
"En còn khiến Long đạo gấp như vậy, thất vọng như vậy.....!Em có phải rất ngốc hay không ạ?"
"Từ Tâm, em đã quên một chuyện."
Ôn Chi Hàn ôm gương mặt nàng.
"Em đã quên rằng bản thân em không phải xuất thân từ chính quy."
Thiệu Từ Tâm khi lên đại học không phải học ở học viện hí kịch, ngay từ đầu nàng thậm chí không có nghĩ tới bản thân sẽ bước vào con đường diễn xuất này.
Nếu không có lời mời diễn kịch trước khi tốt nghiệp, hiện tại nàng hẳn là sẽ ở tập đoàn Thiệu gia, đi theo thủ hạ của ba mình làm việc, cuối cùng tiếp nhận Thiệu gia, giống như Ôn Chi Hàn hiện tại.
Sau khi nàng thử diễn kịch một lần, bất ngờ phát hiện bản thân thích diễn kịch, bỗng nhiên tìm được mục tiêu, muốn đi theo con đường này.
Mà nàng cũng đích xác tiếp tục kiên trì, và cuối cùng nàng cũng đã tìm ra cơ sở kỹ năng diễn xuất cho riêng mình trong những trận đấu tranh vấp ngã vô số lần.
Mãi đến hôm nay, gặp được trở ngại.
Ôn Chi Hàn tiếp tục nói: "Từ Tâm, Chu Hồng và em không giống nhau, bản thân bọn họ xuất thân là từ học viện hí kịch, tiếp nhận qua quá trình giảng dạy chuyên nghiệp nhiều hơn so với em."
"Mà em là dựa vào bản thân tự nghiên cứu mới đi đến hiện tại, thậm chí em có thể tiến tổ cùng lúc với Chu Hồng nhưng thực lực cũng không chênh lệch mấy, như vậy rõ ràng em rất thông minh, sao lại ngốc chứ?"
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt có vài phần bừng tỉnh.
Đúng vậy, chỉ lo nhìn quang cảnh phía trước, nàng cũng quên mất bản thân đã từng trải qua chặng đường như thế nào mới có được như hôm nay.....
Ôn Chi Hàn nhu tình như nước mà nhìn chăm chú vào nàng, đầu ngón tay ôn nhu mà vuốt ve khuôn mặt nàng, đôi mắt màu lam mê người tràn đầy tín nhiệm cùng khẳng định.
"Từ Tâm, nếu em gặp vấn đề chuyên nghiệp không thể giải quyết, điều đó thuyết minh lượng thông tin dự trữ hiện tại của em không đủ ứng phó chuyện này, mà không phải thuyết minh là em ngốc.
Không có ai mới sinh ra cái gì cũng đều hiểu, mỗi người đều là đi một bước học một bước."
"Cho nên gặp được chuyện không hiểu thì đi học, đi thỉnh giáo, đi dự trữ tri thức phong phú, tranh thủ lần sau sửa lại, lần sau không được thì lần sau nữa, trăm hay không bằng tay quen mà."
"Tóm lại không được nghi ngờ bản thân, không được phủ định chính mình, bởi vì em đã thắng vô số người rồi."
Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn mà nhìn cô: "Chị cũng như vậy sao?"
Ôn Chi Hàn cười cười: "Đương nhiên."
"Chị cũng đã không ngừng cố gắng, còn có ba chị và ba em, trên thế giới mỗi người đều là như thế, trong cuộc đời vốn dĩ chẳng có con đường nào dễ đi, đúng không?"
Không có bất kì người nào là thuận buồm xuôi gió, vạn sự trôi chảy mà trải qua một đời cả.
Có gập ghềnh, có khó khăn, có chua ngọt đắng cay, đây mới là cuộc sống.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy được an ủi rồi.
Đúng, mình không nên hoài nghi bản thân!
Nếu nàng không được, ngay từ đầu đã ngã chết ở ngoài cửa, sao có thể đi lâu như vậy, sao lại được đạo diễn giỏi nhất khen có linh khí có tiềm lực, rồi sao có thể diễn ra một bộ điện ảnh bạo lửa như 《 hồng liên 》 chứ!
Nàng không ngu ngốc, nàng chỉ là cần mở rộng tri thức dự trữ thôi!
"Cảm ơn chị, Ôn Chi Hàn," nàng nhiệt tình mười phần mà nói: "Em biết nên làm như thế nào rồi!"
Ôn Chi Hàn nhìn nàng xoay người rời đi, không khỏi tò mò: "Em đi đâu?"
Thiệu Từ Tâm quấn chặt áo lông vũ trên người: "Đi lấy vở nhớ bút ký, mở rộng tri thức!"
Người nào đó họ Thiệu nàng tuyệt đối không dễ dàng nhận thua!!!
Ôn Chi Hàn nhìn nàng đã lấy lại nhiệt tình, nhỏ đến không thể phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.
...
Thiệu Từ Tâm tìm nơi an tĩnh ngồi xuống nghĩ lại vấn đề của bản thân.
Long Tuệ cho thời gian rất sung túc, chuyện học tập này không thể một lần là xong, tốc độ quá nhanh sẽ phản tác dụng.
Nhưng mà có một ít vấn đề chi tiết, nàng vẫn đoán không ra, cảm giác trước mặt giống như cách một tầng lá mỏng, chỉ cần đâm thủng là có thể bước qua, nhưng là nàng tìm không thấy tầng lá trở ngại đấy ở đâu.
Chống cằm, cầm bút, nàng lâm vào trầm tư.
Long Tuệ hiện tại đang chỉ đạo, không rảnh dạy nàng, các tiền bối đoàn phim hoặc là cũng đang đóng phim, hoặc là không ở phim trường......
Nếu không, nàng xin viện trợ từ bên ngoài nhỉ?
Người của đoàn phim không rảnh dạy, nàng còn có thể gọi điện thoại hỏi các tiền bối đã kết bạn lúc trước, có nguyện ý dạy nàng không.
Ra quyết định, nàng đứng dậy chuẩn bị đến chỗ Lâm Mộc Mộc lấy di động.
Kết quả vừa đứng lên liền thấy Chu Hồng đang dạo bước lại đây.
Chu Hồng hai tay khoanh trước ngực, vừa thấy đến nàng liền quen thói hất cằm lên, lộ ra dáng vẻ vênh váo tự đắc.
Sau đó giống khổng tước hoa hòe lá hẹ đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.
"Bà Ôn chuẩn bị đi đâu vậy?"
Thiệu Từ Tâm khép lại notebook, thoải mái hào phóng nói: "Kỹ thuật diễn quá kém, chuẩn bị đi hỏi người khác làm sao để tăng lên."
"Làm sao vậy, Bà Chu có việc?"
Chỉ thấy Chu Hồng hừ cười một tiếng: "Cầu xin tôi đi, tôi cũng có thể miễn cưỡng dạy cô một chút."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Từ Tâm, chờ xem đối phương nhăn mặt chạy lấy người.
Rốt cuộc các nàng nói móc nhau lâu như vậy, Thiệu Từ Tâm thao tác không ngừng, còn chưa có ở trong tay mình ăn qua mệt.
Thiệu Từ Tâm cúi đầu nhìn cô ta: "Cô dạy tôi?"
Chu Hồng giơ giơ lên cằm: "Đúng vậy, sao nào? Tôi chính là cùng chồng tôi học bù một khóa, hiệu quả thì cô cũng thấy rồi, diễn đến tốt quá trời, nếu cô không muốn — "
Thiệu Từ Tâm đặt mông ngồi xuống: "Cầu xin cô."
Bị đánh gãy Chu Hồng: "?"
Thiệu Từ Tâm ánh mắt sáng quắc: "Dạy tôi."
Chu Hồng: "???"
Cô ta choáng váng.
Cô ta thật không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm vậy mà dễ dàng cầu xin mình như thế á!
"Cô cô cô, cô nghiêm túc?! Cô vậy mà có thể dễ dàng cầu tôi như thế?"
Thiệu Từ Tâm vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, nếu không thì sao? Không phải cô nói cầu xin cô, cô sẽ dạy tôi sao?"
Chu Hồng khiếp sợ nói: "Thiệu Từ Tâm, tôi là đang làm cho cô cầu xin tôi á! Cô không có lòng tự trọng sao!"
Thiệu Từ Tâm một thân chính khí: "Không có."
Chu Hồng: "?"
Thiệu Từ Tâm: "Lòng tự trọng gì chứ, hiện tại cũng không thể giúp tôi tăng kỹ thuật diễn, tôi muốn nó làm gì? Lần sau coi tình huống thì lại muốn đi."
Chu Hồng: "......"
Đáng giận, rất có đạo lý!
Không nghĩ tới Chu Hồng cô vẫn là không thể nhìn thấu kịch bản của Thiệu Từ Tâm!
Thiệu Từ Tâm mở ra bút ký, không so đo hiềm khích trước đây, nhiệt tình dào dạt: "Đến đây đi, dạy dạy tôi nè."
"......"
Lần đầu thấy đối thủ nhiệt tình như vậy mà nhìn chính mình, Chu Hồng không có thích ứng lắm.
Chỉ là Thiệu Từ Tâm phản ứng thật sự quá tự nhiên, phảng phất những chuyện trước kia giữa các nàng đều là giả, quan hệ giữa các nàng giống như giờ khắc này vậy, rất hài hòa.
Trong lòng Chu Hồng có một chút tâm tư chế giễu trong nháy mắt tan thành mây khói.
Chu Hồng đi một chuyến này thật ra cũng không phải thật sự vì để chê cười nàng......
Chu Hồng không quen ứng đối Thiệu Từ Tâm như vậy, biệt nữu mà dịch chuyển tầm mắt: "Cô thật đúng là tin tôi như vậy à, không sợ tôi dạy tầm bậy cho cô hả?"
"Cô sẽ không." Thiệu Từ Tâm chắc chắn nói, "Tôi hiểu biết cô, cũng tin tưởng cô."
Tuy rằng các nàng trở thành đối