Ăn xong bữa sáng, Ôn Chi Hàn chủ động phụ trách tính tiền.
Khách trong tiệm không ít, tính tiền phải tốn một chút thời gian.
Thiệu Từ Tâm và người quay phim đứng bên ngoài đợi cô, nhân tiện trò chuyện.
Mặc kệ là đề tài gì, Thiệu Từ Tâm luôn có thể đáp lại không nhiều thì ít, hơn nữa, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ thân thiện, cho nên nhanh chóng kéo gần khoảng cách cùng anh trai quay phim.
Chờ khi Ôn Chi Hàn trở ra, hai người này đã trò chuyện y như bạn bè.
Nhìn đôi chân mày linh động đáng yêu của Thiệu Từ Tâm, Ôn Chi Hàn giương môi cười khẽ.
Vị học muội này cô, năng lực xã giao vẫn luôn tốt như thế.
"Vợ của cô quay lại rồi.
" Người quay phim nhắc nhở, vác máy ảnh trên vai điều chỉnh hình ảnh sao cho hai người vào cùng một khung hình.
Thiệu Từ Tâm quay đầu lại, thấy Ôn Chi Hàn một người đứng ở cửa, đột nhiên trở nên nghiện diễn kịch quá độ.
Nàng nhìn bên trái Ôn Chi Hàn, lại nhìn bên phải Ôn Chi Hàn, lúc này mới mở miệng hỏi: "Chị gái xinh đẹp này đi một mình sao?"
Ôn Chi Hàn nhướng mày.
Em muốn làm gì?
Tiếp theo Ôn Chi Hàn liền thấy Thiệu Từ Tâm lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn, thanh âm ngọt ngào vô cùng.
"Thật trùng hợp, chị ơi, em cũng chỉ có một mình, đây là số mệnh do ông trời sắp đặt cho chúng ta đó!"
"Em có thể hẹn chị đi dạo một vòng được không? Chúng ta có thể đi dạo trong công viên, nếu chị không muốn, chúng ta có thể đi dạo xung quanh tầng dưới của chung cư cũng được.
"
"Chị ơi, chị thấy thế nào ạ?"
— hiểu rồi, là diễn trong diễn.
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười, phối hợp nói: "Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của chị.
"
Thiệu Từ Tâm tiến lên nắm tay trái cô, chạm tới nhẫn cưới lạnh lẽo, sắc mặt lập tức thay đổi, cao giọng nói: "Cái gì, chị kết hôn rồi ư?!"
Nàng lập tức buông tay ra, giơ tay ôm quyền, vẻ mặt kiên định: "Là tại hạ thả thính sai người, tái kiến!"
Tay của Ôn Chi Hàn còn chưa cảm nhận được độ ấm của ai kia: "?"
Hoá ra còn có kịch bản như này à?
Anh trai quay phim đang xem kịch hay: "?"
Màn kịch này của cô còn khá là tréo ngoe ha???
Ôn Chi Hàn thấy nàng diễn đến nghiện, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức nắm chặt tay nàng, kéo nàng trở về bên cạnh, phối hợp diễn xuất cùng nàng.
"Ừm, chị kết hôn rồi.
"
"Nhưng mà, người cùng chị kết hôn lại không nhớ ra chị.
Bởi vì, em ấy gặp phải một tai nạn bất ngờ, cho nên đã mất trí nhớ.
"
Ôn Chi Hàn nắm tay nàng, bình tĩnh lại thâm tình: "Đây là nhẫn cưới của chúng ta, là em tự mình chọn lựa, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng em vẫn đeo nó mỗi ngày, bởi vì trong tiềm thức của em vẫn còn yêu chị, hiểu không?"
Diễn rất chân thật, nói có sách mách có chứng, mặt không đổi sắc.
Hơn nữa, còn bí mật trộn lẫn một ít cảm xúc cá nhân vào đấy.
Thiệu Từ Tâm: "?"
Em thật sự không nghĩ tới chị sẽ phối hợp với em đến vậy, càng không nghĩ tới chị còn giúp em bổ sung bối cảnh nhân vật.
Không hổ là chị á Ôn Chi Hàn, luôn làm em không thể ngờ được.
Thiệu Từ Tâm lập tức tiếp diễn, quyết đoán ôm chặt cánh tay của cô: "Chị đẹp, chị có quyền — vợ ơi, em yêu chị.
"
Ôn Chi Hàn ôn nhu cười mà sờ sờ đầu nàng.
Anh trai quay phim: "! ! "
Hắn thật sự không nghĩ tới Ôn Chi Hàn vậy mà cũng nguyện ý cùng Thiệu Từ Tâm hồ nháo như thế.
Loại tinh thần "Nếu em thích, chị sẽ phối hợp cùng em hồ nháo" này, hoàn toàn chính là tình yêu!
Đây nếu không phải tình yêu, hắn lập tức ăn tươi nuốt sống camera trên vai!
Sau đoạn nhạc đệm nhỏ này, tiết tấu dần dần thư hoãn.
Thiệu Từ Tâm không muốn diễn hề tăng thêm chút hiệu ứng chương trình nữa, mà ngoan ngoãn nắm tay Ôn Chi Hàn, chậm rãi đi dạo.
Ngày thường các nàng rất ít cùng nhau ra ngoài đi dạo công viên như vậy.
Hoặc là có công tác, không có thời gian, hoặc là cảm thấy không cần lãng phí thời gian nghỉ ngơi ra ngoài đi dạo.
Ngược lại, lần quay chương trình này đã khiến thời gian ở chung của các nàng thật sự chậm lại và thoải mái hơn rất nhiều
Ánh nắng dịu nhẹ và rực rỡ chiếu trên mặt đường, giống như một mặt hồ sáng óng ánh.
Xung quanh dường như vẫn chưa thức giấc, yên tĩnh và thanh bình.
Thiệu Từ Tâm hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ, cả người đều thật sự thoải mái.
Tất cả như biểu thị hôm nay sẽ là một ngày rất tốt đẹp.
Ôn Chi Hàn rất thích như vậy.
Cơm nước xong, nắm tay người mình thích, rời xa không khí náo nhiệt ngựa xe như nước, trên con đường yên tĩnh, nhàn nhã mà dạo bước.
Có lẽ đây là chuyện không đáng nhắc tới đối với người khác, nhưng với cô đây là chuyện rất tốt đẹp cũng rất trân quý.
Chỉ là không biết Thiệu Từ Tâm có thích hay không.
Thiệu Từ Tâm không biết Ôn Chi Hàn suy nghĩ cái gì.
Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua tay của hai người, bất giác đi theo bước chân Ôn Chi Hàn, khi thu hồi tầm mắt, khóe môi đã mang theo ý cười mà chính mình cũng chưa nhận thấy.
Thật ra như vậy cũng khá tốt! !
! !
Một ngày bình đạm ấm áp lại ngọt ngào trôi qua, ghi hình tập thứ nhất đã hoàn thành thuận lợi.
Ôn Chi Hàn tuy rằng là lần đầu tham gia chương trình, nhưng không chút nào hoảng sợ, lại còn rất hiếu học.
Sau khi camera cùng nhân viên công tác đều rút lui, cô sẽ chủ động cùng Thiệu Từ Tâm học tập cách để ghi hình chương trình tốt hơn, dò hỏi những việc cần chú ý.
Cô làm như vậy không phải bởi vì thích việc này, mà là bởi vì thích Thiệu Từ Tâm.
Cô hy vọng có thể làm tốt hết thảy, hy vọng có thể để lại cho Thiệu Từ Tâm kỷ niệm tốt nhất, hy vọng có thể trở thành một người hoàn hảo trong trái tim của Thiệu Từ Tâm, người mà có thể để nàng dựa dẫm cả đời.
Thiệu Từ Tâm ngồi trên sô pha, nghiêng mình chống đầu, hồi tưởng lại màn thể hiện của Ôn Chi Hàn trong quá trình quay phim.
Sau khi hồi ức xong, nàng vô cùng nghiêm túc nói: "Cứ duy trì như bây giờ đi, em cảm thấy như vậy là đặc biệt tốt.
"
Ôn Chi Hàn không phải người trong giới giải trí như nàng, không phải lúc nào cũng tham gia chương trình, không cần phải học quá nhiều quy tắc như vậy.
Hơn nữa, bản thân Ôn Chi Hàn chính là người ôn nhu lại có chừng mực, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng.
Cho nên cứ duy trì hiện trạng như vậy, để mọi người biết đây là người ôn nhu, có cái gì không tốt?
Dù sao Bồ Tát nhà nàng chính là tốt như vậy, ôn nhu như vậy, mới không cần sửa tới sửa lui!
"Thật sự?"
Ôn Chi Hàn đem tầm mắt đầu nhìn về người đang làm tổ trên sô pha, cõi lòng đây ý đồ riêng mà bắt đầu dò hỏi.
"Từ Tâm hài lòng nhất là đoạn nào?"
Thiệu Từ Tâm bỏ tay xuống, mắt nhìn phía trước, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Hài lòng! !
Vấn đề này đối với nàng mà nói, không phải dễ trả lời.
Khi nàng cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, nàng vĩnh viễn đều là trạng thái thả lỏng nhất, chưa từng sinh ra một tia bất mãn, hẳn là lúc nào nàng cũng ở trong trạng thái hài lòng.
Nếu muốn hỏi hài lòng nhất, vậy càng không dễ chọn.
Cân nhắc một hồi, nàng rốt cuộc nghĩ tới: "Ôn Chi Hàn, em rất thích cùng chị đi dạo.
"
"Tay nắm tay, đi ở trên đường yên tĩnh, rời xa hết thảy ồn ào,