- Hôm nay cô chủ đi tới học viện, nộp bài tập xong thì tới Nhà họ Diệp.
Kano đem những tin tức mà mình biết thông báo cho Lục Thừa Tiêu không sót một chữ.
- Gì? Đến Nhà họ Diệp sao?
Cô ta cùng mẹ lại đang mưu tính gì? Tiếp theo sẽ chuẩn bị tính kế gì với anh đây? Lục Thừa Tiêu anh sẽ không bị đánh bại đâu!
Những gì mà bọn họ bàn tính coi như uổng phí rồi!
- Đúng vậy, nhưng…hình như hôm nay theo quy tắc mà nói đúng _ là ngày mà cô chủ phải về nhà mẹ.
Kano suy xét trong đầu, xem ra không hề sai, kết hôn sau ba ngày thì phải vê nhà mẹ đẻ mài Thảo nào cô chủ đi vê, nhưng lạ một điều là…theo phong tục tập quán lẽ ra nhà mẹ đẻ nên cho người tới đón, hai vợ chồng phải cùng quay về chứ?
Thật sự không thể hiểu nổi tâm †ư của Cậu chủ.
“Quy tắc” Lục Thừa Tiêu lặp lại hai từ này.
- Kano, phái người trồng chừng kỹ.
- Vâng, Cậu chủ.
Khi Kano vừa rời khỏi văn phòng, không lâu sau, tiếng sấm vang lên, vọng khắp bâu trời…bên ngoài trời dân dần sập tối, xem ra không thể tránh được sẽ có một cơn mưa như trút nước.
Mấy phút sau, cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, kèm theo đó là sấm sét ngày ngày càng dữ dội…Mãi cho đến khoảng năm giờ, Lục Thừa Tiêu nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến khiến anh bất ngờ, không ngờ lại là cô…Nghe tiếng mưa gió ào ạt từ đầu bên kia, giọng nói ngọt ngào vang lên.
- Alo…
- Gì?
Anh không hề nghĩ tới Diệp Vẫn Ninh sẽ gọi cho mình, kết hôn bốn ngày, đây là lân đầu tiên cô gọi cho anh.
- Tôi, tôi đang…đang ở trạm xe gân Nhà họ Diệp, không thể bắt được xe taxi, xin anh có thể…hắt xì…
Vẫn chưa nói xong, cô bất ngờ hắt hơi dữ dội. Thăm cha xong, cô rời khỏi Nhà họ Diệp, mới đi được vài bước thì trời đổ mưa lớn, cô không đem theo áo mưa, chỉ có thể trú trong trạm xe gần đó. Mưa làm ướt hết quần áo cô, cô thử gọi một chiếc xe, nhưng mưa lớn như vậy nhất định có rất nhiều người muốn đi taxi, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm. Cô vốn nghĩ cơn mưa đến bất chợt như vậy thì cũng đi rất nhanh thôi, nhưng đã mưa hơn một tiếng rồi, vẫn không có dấu hiệu dừng, ngược lại càng ngày càng lớn.
Nghi Tâm lại đi nơi khác thực tập rồi, không thì cô cũng sẽ không nhờ Lục Thừa Tiêu…hiện tại cô hết cách rồi, nếu như tiếp tục đợi, e rằng đợi đến tối có khi cô cũng không về được. Nếu bây giờ cô quay về Nhà họ Diệp, không thể tránh khỏi thành trò cười cho mẹ cô. Nếu như đợi đến trời tối thì sẽ phiền phức rồi, cô dùng điện thoại xem tình hình thời tiết, buổi tối mưa sẽ càng lớn hơn bây giờ! Thế nên người cô nghĩ đến chỉ có…
- À -.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, rồi lại lên tiếng: -Diệp Vẫn Ninh, nếu cô có cách đi ắt phải có cách quay vê.
Đi thế nào thì về thế đi. Lời vừa | thốt ra, cuộc điện thoại liên bị ngăt.