Âm… lại một tiếng sấm lớn, trên màn hình tinh thể lớn đang phát đi tin tức mới nhất.
- Cô chủ, bão đang tan dần rồi.. Không có thiệt hại gì lớn, không sao đâu, cô đừng quá lo lắng, mau ăn cơm đi, ăn rôi còn ngủ sớm.
Diệp Vấn Ninh cắn chặt môi dưới, lại 1 lân nữa đi đến bên cửa sổ sát đất, mưa cuối cùng cũng tạnh dần nhưng gió vẫn thổi lớn …
trời mưa đường trơn, anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
- Không được, tôi phải ra ngoài ; tìm anh ấy!
Diệp Vẫn Ninh vội đi ra cửa, cầm lấy ô chuẩn bị đi ra ngoài, thím Lý vội vàng đứng trước mặt cô cản lại.
- Cô chủ, cô không thể đi ra ngoài được. Trời mưa đường trơn, cô lại đang mang thai, đường núi lại quanh co dễ lạc, nếu cô xảy ra chuyện gì chúng tôi biết làm sao.
Thím Lý cố gắng thuyết phục Diệp Vẫn Ninh.
- Nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa quay về, tôi rất lo, tôi…
Diệp Vẫn Ninh cũng không biết tại sao lại lo lắng cho người đàn ông không tim không phổi này, lời nói ra rồi cô mới ý thức được trong lòng mình hoảng loạn biết bao. Cô đang bị làm sao thế này?
– Tôi biết cô lo lắng cho sự an nguy của cậu chủ, nhưng cô đừng quên cậu ấy là Lục Thừa Tiêu. Cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì được, gặp chuyện gì cậu ấy cũng có thể biến nguy thành an mà khu vực này so với cô cậu ấy quen thuộc hơn nhiêu. Nếu như cô cứ lần mò đi tìm cậu ấy mới thật sự là nguy hiểm.
- Tôi không thể tiếp tục ngồi đợi, tôi muốn đi tìm anh ấy Cô thật sự lo lắng cho anh.
Nhìn bộ dạng Diệp Vẫn Ninh lo lắng muốn khóc, thím Lý lại vội vàng khuyên Diệp Vẫn Ninh, hy vọng cô hồi tâm chuyển ý.
- Cô chủ, chắc là cậu chủ gặp việc gấp nên mới chưa về, cô cứ ngồi đợi đi. Kano đã dẫn mấy người thân cận đi tìm cậu chủ rồi, tôi tin rất nhanh họ sẽ tìm thấy cậu chủ thôi, có khi cô ăn tối xong cậu chủ sẽ quay về. Cô đợi thêm chút nữa đi, được không? Coi như thím Lý xin cô, cô không thể đội mưa đi tìm cậu chủ được.
- Thím Lý, cháu biết rôi, thím đi hâm nóng thức ăn đi, cháu hơi đói rồi.
Diệp Vấn Ninh biết thím Lý lo lắng cho sự an toàn của cô nhưng trong lòng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của Lục Thừa Tiêu. Lế nào đây là phản ứng thông thường sau khi mang thai.
- Như vậy mới đúng, cô chờ một chút, tôi đi hâm nóng thức ăn cho cô nhé!
Thím Lý nhanh chóng cầm lấy ô trong tay Diệp Vẫn Ninh, đóng cửa lại rôi mới đi vào bếp. Ba mươi phút nữa rôi qua, nhìn kim đồng hồ đã chỉ chín giờ, Diệp Vấn Ninh đã ăn cơm xong đang ngồi trên ghế sofa thấp thỏm ngóng chờ.
- Cô chủ, cô mau đi ngủ đi.
- Vâng.
Diệp Vẫn Ninh đứng dậy