Anh lạnh giọng nói ra ngoài cửa: " Không gặp, cô nói lại với lễ tân, nói lại rằng hôm nay tôi không có đến tập đoàn.
Lần sau hãy đến.
"
Trợ lý nghe vậy liền rời khỏi rồi mới dùng điện thoại nội bộ nói với lễ tân, cả tập đoàn Trương Thị này người muốn gặp anh nhiều vô số kể.
Nhưng để đích thân Huy Gia xuống đón e rằng chỉ có người đó thôi.
Cô ả nghe vậy liền tức giận, nhưng cô ta cũng không thể làm được gì, liền liếc xéo cô lễ tân hậm hực ra khỏi sảnh tập đoàn Trương Thị.
Ngọc Song Tử không bỏ cuộc liền nghĩ đến ngay người anh em của anh, cô nhanh chóng lấy điện thoại tra bản đồ để xem thử tập đoàn chi nhánh Lê Thị nằm ở đâu liền lái xe đến thẳng đó.
- ---------------
Đến khi cô ta tra ra được tập đoàn Lê Thị thì trên bản đồ thì có mấy chục chi nhánh...
À ừ...!cô ta vừa nhìn xong tức đến nổ phổi.
Chuyện gì vậy chứ, sao tập đoàn Lê Thị có rất nhiều chi nhánh vậy.
Nếu như thế sao cô ả biết được tập đoàn chi nhánh nào anh sẽ có mặt.
Ngọc Song Tử nhìn bản đồ thêm một lần nữa, cô ta đành đặt cược với xác suất 50/50 thôi, nghỉ vậy cô ta liền lên xe ngồi để lái đến tập đoàn Lê Thị cách tập đoàn Trương Thị khoảng một giờ lái xe.
Mọi hành động của cô ả được anh đứng ở cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống cười lạnh, bên tai còn truyền đến giọng nói đầy oán trách của ông anh vợ nhà mình: " Cái tên tảng băng nhà cậu, cậu đây là muốn ông đây bị ả ta theo đuổi và rình mò à? "
Trương Gia Huy cười lạnh nhìn đuôi xe của cô ả: " Không hẳn đâu.
"
Vì anh biết sẽ có người không để yên cho cô ả đâu, vì người đó đã sắp xếp chuyến bay để đến đây rồi.
Nhờ có sự giúp đỡ của người đó, kế hoạch của anh sẽ nhanh chóng kết thúc để còn đón cô vợ nhỏ nhà mình.
Lê Anh Quân giật khoé môi, đôi mắt sâu thẳm của anh không thấy đáy nhưng trong lòng không yên.
Anh không biết có chuyện gì xảy ra không đây, sao lời nói của tên tảng băng anh cảm thấy có nguy hiểm thế.
Cả hai người trò chuyện thêm đôi câu nữa cũng cúp máy.
Đúng như dự đoán, xe của ả đã dừng trước cửa tập đoàn chi nhánh Lê Thị.
Ả ta ngang nhiên bước xuống xe đi thẳng vào bên trong tập đoàn Lê Thị, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không thể cản được.
Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn cố ra sức ngăn cảng: " Này cô, cô không phải nhân viên cũng như là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị nên hi vọng cô rời khỏi đây.
"
Ngọc Song Tử nhìn bảo vệ tập đoàn bằng ánh mắt khinh thường: " Này, ông có biết tôi là ai không? Ông nên cút sang một bên đi, nếu để chị đây nổi nóng thì ông sẽ cút khỏi tập đoàn Lê Thị có biết không? "
Nhân viên bảo vệ nhìn cô ả cười trừ, ông chưa từng thấy có người nào phách lối như ả, cũng đúng thôi một người vô danh tiểu tốt như ả luôn muốn câu đại gia mà: " À, tôi nghe sợ quá đi.
Nhưng đây là quy định của công ty nên tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, nếu cô muốn đi vào trong thì phải có