" Sau không lo được hả? " Lê Anh Thi bắt đầu xù lông nhím cáu kỉnh nói, cô không vui chồm người về phía anh mổ thêm vài cái lên môi anh, cao giọng nói: " Em không lo cho anh vậy lo cho ai đây? Sau này em bầu bạn cùng với anh.
"
Con đường này dù có chặt vật đến đâu, giang nang thủ thách thế nào cô cũng quyết không buông tay anh ra, cô sẽ cùng với anh đối mặt với mọi thứ.
Anh xoa gáy cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào đôi mắt ngập tràn ánh sao đầy chuyên chú, giọng nói lộ ra ba phần mấy phần cưng chiều bảy phần đầy sự bất lực: " Không sợ anh trong quá trình điều trị sẽ làm em bị thương sao? "
" Không sợ.
Anh sẽ nở làm em bị thương sao? " Lê Anh Thi sờ khoé mắt anh, cảm giác mơ hồ thấy rằng hôm nay anh khác với mọi ngày, giọng cô có chút kêu ngạo nói.
…----------------…
Nhận ra cái gì đó rất khác biệt sau cách anh nói chuyện, cô mơ hồ nhận ra được anh có phần khác lạ hơn mọi ngày.
Nếu là bình thường, dù có một phần vạn cô bị thương dù là nhỏ nhất thì Trương Gia Huy anh ấy sẽ cố gắng giấu trong lòng và tự trách bản thân mình, quyết không bao giờ thốt ra những lời nói như vậy.
Dường như,ngay lúc này đây cô đã cảm giác được anh rất là khác.
Trương Gia Huy áp trán mình lên trán cô, hôn l3n chóp mũi cô vài cái khẽ lên tiếng: " Không đâu, sao anh nỡ…"
Cùng lúc đó, Lê Anh Dũng cũng đã nhận lịch quay quảng cáo và các sự kiện lớn ở một số nước khác, anh cần phải bay ngay bây giờ, vì thế anh đã dùng máy bay chuyên dụng và đường bay của em gái mình để lưu diễn.
Trong phòng bệnh, Trương Gia Huy đang tiếp nhận điều trị thôi miên.
Lê Anh Thi ở trong phòng bệnh xem báo cáo chuẩn đón hai hôm nay do Lạc Hinh đưa đến.
Báo cáo thể hiện rõ nội tâm bị tổn thương, từ đó Trương Gia Huy biểu hiện cho thấy rõ anh mất đi cảm giác an toàn.
Từ sự cố bất ngờ năm anh mười tám tuổi và người con gái đó lớn hơn anh một tuổi, cả hai đã yêu sâu đậm suốt bốn năm thời gian học đại học tại Anh Quốc.
Nhưng suốt quãng thời gian đó, cô gái đó đã nhiều lần làm chuyện điên rồ, cô ta luôn đòi những thứ xa xỉ và rất đất đỏ, thân làm bạn của anh Lê Anh Quân đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng vẫn không được.
Kể từ lúc đó anh cũng chỉ im lặng quan sát nhất cử nhất động của cô gái đó.
Mấy tháng sau, Mã Trường Bắc và Lê Anh Quân đã vô tình nhìn thấy cô ả đi vào khách sạn với một gã đàn ông đáng tuổi cha chú của mình, khoảng hai tiếng sau họ đi ra thì thấy trên tay cô gái đó cầm tấm thẻ ngân hàng màu vàng với nụ cười thỏa mãn.
Cũng kể từ lúc đó anh đã nhìn thấy, cũng đã tổn thương về mặt tình cảm, anh đã xa lánh với phái nữ, cũng đến một ngày của mùa hè hai năm sau.
Trên cùng một chuyến bay,anh khi đó không dùng máy bay chuyên dụng của mình mà bản thân anh muốn đi cùng chuyến bay với mọi người.
Kể từ lúc đến