Lê Anh Thi ngước mắt, tầm mắt hai người giao nhau, cô chợt nảy sinh ý niệm, tiến tới hôn lên môi anh: " Ông xã, khi mọi chuyện kết thúc chúng ta sẽ về Kinh Thành đi.
"
Họ ở Pháp nhưng không có cảm giác bản thân mình thuộc về nơi này.
Vì ở Kinh Thành mới là nơi câu chuyện của họ bắt đầu.
Trương Gia Huy đổi khách thành chủ, cuối mặt xuống ngậm nhắm đôi môi đỏ mọng của cô vợ nhỏ nhà mình, đôi mắt rực lửa của anh trong có vẻ đ ộng tình: " Được, để ông xã sắp xếp.
"
…----------------…
Bốn giờ chiều, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy tay trong tay rời khỏi tòa nhà khu nội trú.
Gần một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi phòng bệnh.
Thay đồ bệnh nhân ra, sơ mi và quần tây đen khiến cho anh khôi phục vẻ bảnh bao bình thường.
Tuy anh gầy đi, nhưng trong anh có vẻ không hề yếu đuối.
Lê Anh Thi nắm tay anh xuống từng bật thang một trong rất mệt mỏi.
Trương Gia Huy cẩn thận dìu cô vợ nhỏ nhà mình đi xuống từng bật một, bóng dáng nghiên rơi trên mặt đất chất chồng lên nhau.
Sau lưng họ mấy mét, Lạc Hinh và đám người Viên Hoa đi theo sau.
Chưa đến một tiếng, đoàn người đã về đến trang viên Vũ tộc.
Lê Anh Thi và Trương Gia Huy sóng vai nhau đi đến phòng trà, Lạc Hinh đi thẳng đến hồ câu cá, Viên Hoa lo lắng cho đối phương lạc đường nên ở bên cạnh giới thiệu.
Nhưng cái cô không ngờ nhất chính là Lạc Hinh quá quen thuộc với phong cách bài trí ở đây.
Tóc ngắn xoã ngang vai của cô bị gió thổi tung, mí mắt rũ xuống che đi sự rối rắm khi nhìn thấy đoàn xe của Vũ tộc đậu trước cổng bệnh viện.
Cô không ngờ rằng em gái của Lê Anh Quân lại có thân phận khác làm cho cô bàng hoàng đến vậy.
Cô ta cuối đầu, đi trên con đường đá xanh, nhỏ giọng hỏi: " Lê Anh Thi nhà Huy Gia thật sự là con gái nhỏ của Vũ Khải Phong sao? "
Viên Hoa không ngần ngại mà gật đầu: " Đúng vậy, vì một số nguyên nhân riêng nên không tiện giải thích.
"
Lạc Hinh chỉ cười, thật ra cô cũng đã đón được phần nào rồi vì trong phần kí ức của Trương Gia Huy cô cũng đã biết được nên không cần giải thích.
" Còn chuyện của Ngọc Song Tử là do…" Lạc Hinh nói.
Viên Hoa lắc đầu, thành thật nói: " Việc của cô ả đó không liên quan đến Vũ tổng.
"
Quả nhiên là cô đón không sai.
Nếu quả thật do Vũ Khải Phong sắp xếp e rằng cô ta sẽ không thể sống đến bây giờ.
Viên Hoa cảm giác có gì đó không đúng ở đây, đặc biệt là tâm tình của bác sĩ Lạc khi vừa đặt chân đến Vũ tộc này: " Bác sĩ Lạc, cô có quen với Vũ Tổng sao? "
" Không hẳn là quen.
" Lạc Hinh chậm rãi đi về phía trước, giọng nói rất nhạt: " Chỉ là tôi hiểu được những thói hư tật xấu của đàn ông thôi.
"
Viên Hoa dù nghe không hiểu thật, cũng chẳng buồn để tâm đến.
Nhưng cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông kia, cô ta lại cảm thấy rằng cái danh xưng này không phù hợp với lão đại, lão đại Quân gia chủ và Vũ tổng.
Nói đúng hơn là Trương Gia Huy, Gia chủ và Vũ tổng những người cô biết thì phải ví như xảo quyệt như