Thời gian thôi đưa cứ như vậy mà cô đã bước sang kì thi cuối cùng cũng của năm học, cô và anh mới đã đánh dấu là người yêu nhưng chuyện tình cảm hai người đều muốn giữ kín.
Ở trên lớp thì hai người sẽ là quan hệ thầy trò, khi ra khỏi trường thì hai người lại là quan hệ yêu đương.
Khi ba mẹ anh biết tin hay người đã bước đến giai đoạn tìm hiểu thì mỗi tuần họ đều sẽ có mặt tại nhà cô hoặc ngược lại.
Trong những buổi tụ họp như thế cô lại được chứng kiến cảnh mẹ ruột không thèm để con trai mình vào trong mắt, còn anh hai cô cũng được dịp mà cười hả hê khi thấy bạn thân mình rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
- ---------------
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi tiết học kết thúc anh vẫn ngồi trên bàn giáo viên đợi cô.
Cảnh tượng rất quen thuộc nên các bạn của cô cũng chỉ có thể ngưỡng mộ cô mà thôi, vì họ biết Lê Anh Thi là vợ sắp cưới của giáo sư Trương nên không ai dám có ý đồ xấu muốn hãm hại cho cô..
Lưu Ảnh vừa cho sách vở vào cặp mà không quên liếc người ngồi trên bàn kia mà lên tiếng chọc ghẹo cô bạn thân của mình: " Úi chà, hôm nay cậu và ai kia định đi hẹn hò ở đâu vậy? "
Lê Anh Thi nhìn tên tảng băng nào đó mà thở dài lên tiếng: " Không có đi hẹn hò nha! Chỉ là hôm nay mình và anh ấy quyết định sau khi tan trường thì sẽ đi mua vài nguyên liệu nấu ăn, dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần nên gia đình hai bên đều đã hẹn sẵn rồi! "
Lưu Ảnh nghe xong cảm thấy rất hoang mang, không ngờ hai bên gia đình này vừa là bạn thân giờ kết thông gia như vậy có nghĩa thân càng thêm thân rồi.
Đã vậy mỗi tuần đều gặp nhau đều đặng như thế thì chắc tình cảm của họ càng thêm khắng khích phải không?
" Vậy có nghĩa là hôm nay cậu định chỗ tài nấu ăn sau? " Lưu Ảnh lên tiếng hỏi.
Lê Anh Thi mỉm cười lắc đầu trả lời: " Không phải, mình chỉ phụ bếp thôi! Anh ấy không cho mình vào bếp! "
Lưu Ảnh nghe cô trả lời liền hai mắt sáng rực: " Wow giáo sư Trương công nhận quá men luôn đó, chưa gì đã chiều chuộng cậu như bà hoàng rồi! Đợi đến lúc hai người lấy nhau, cậu nhớ nổ lực sinh bé trai cho người ta là được rồi! Nói không chừng khi ấy cậu còn được người nào đó cưng như trứng hứng như hoa ấy chứ...!"
Cô nhìn Lưu Ảnh cứ luyên thuyên không ngớt lời mà cũng chỉ lầm bầm vài chữ: Đâu chỉ có hiện tại đâu, quá khứ anh ấy cũng chiều mình không kém.
Chỉ là khi đó cậu không biết thôi.
" Được rồi chúng ta ra về thôi! "
Dứt lời Lê Anh Thi cầm lấy cặp của mình đi lên thẳng bàn giáo viên để ra khỏi lớp, anh vừa thấy cô đi lên liền đưa tay ra cầm bị giúp cô vợ nhỏ của mình.
Việc cầm bị của cô đối với anh là một thói quen khó bỏ, anh và cô như thế mà tay chân đều đều tựa như là một thói quen.
" Vậy chúng ta sẽ ghé siêu thị