Chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn trơn nhuận ướŧ áŧ.
Cố Đông Quân híp híp con mắt, cổ họng nuốt nước bọt nhấp nhô lên xuống một lần, sau đó đứng lên đi vào phòng bên cạnh, cầm điện thoại di động gọi điện cho ai đó.
Lâm Kiều Kiều xoa xoa khuôn mặt, nghe được âm thanh lạnh lùng như băng loáng thoáng truyền tới.
Không quá rõ.
Chỉ nghe được mấy chữ trọng điểm.
Cái gì mà hạ dược, còn có cuộc gặp gỡ.
Cố Đông Quân bị bỏ thuốc?
Cô cố gắng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, kéo lê lết cục nợ bó bột theo ngồi khép nép trong xó xỉnh, vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Chỉ mất một lúc Cố Đông Quân đã đi ra, ánh mắt không thèm nhìn Lâm Kiều Kiều chút nào, nhanh chóng lấy râ bộ quần áo ngủ, quay người đi vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh ào ào đổ xuống, kiềm chế lại bản năng của anh ta.
Kỳ lạ.
Trước đến nay có không ít lần mình bị bỏ thuốc, nhưng lực khống chế của bản thân luôn rất tốt, đầu óc vẫn có thể duy trì độ tỉnh táo nhất định.
Lần này cũng bị gài bẫy, may mà có vệ sĩ đi theo, tuy nhiên theo lý thuyết thì lúc về đến nhà đáng ra thời gian tác dụng của thuốc đã hết.
Ai ngờ trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của Lâm Kiều Kiều, thuốc đột ngột phát tác làm mờ đi toàn bộ lý trí của anh ta.
Đây là tình huống trước nay chưa từng xảy ra.
Nhưng mà quan trọng nhất đó là, Lâm Kiều Kiều sợ mình.
Những người phụ nữ khác khác tranh nhau chen lấn, thậm chí sử dụng cả thủ đoạn bỏ thuốc muốn bò lên giường của anh ta, Lâm Kiều Kiều thế mà dám sợ anh ta đến phát khóc.
Vừa nghĩ tới đôi mắt đẫm lệ của Lâm Kiều Kiều, cổ họng Cố Đông Quân căng thẳng, hô hấp nặng nề hơn, có chút khó khống chế.
Lúc Cố Đông Quân đi ra, Lâm Kiều Kiều đã ngồi dựa vào trên thành giường ngủ.
Đầu nghiêng sang một bên, khóe môi chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trên mặt đều là nước mắt, nhìn vào liền biết bị ức hϊếp thê thảm rồi.
Cô giống như con thỏ trắng nhỏ, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc, lau lau nước bọt trên miệng, cảnh giác nhìn Cố Đông Quân, dữ dằn nói: “Anh muốn làm gì!”
Cố Đông Quân vốn đã dự định đi sang phòng khác ngủ, thấy cô không khách khí như vậy cho nên một chút áy náy còn sót lại cũng tan biến.
Cười nham hiểm một tiếng rồi trở lại giường nằm xuống bên cạnh cô: “Đương nhiên là làm cho xong chuyện, Cố phu nhân.
”
Thế là một giây sau, Lâm Kiều Kiều lại sợ quá khóc.
Dường như nước mắt chảy mãi không hết.
Cố Đông Quân: “! ! ”
Mình đáng sợ như thế sao?
Sự hung hãn trong mắt của hắn giảm đi rất nhiều, không còn cách nào khác đành cúi người lau nước mắt cho cô, nói: “Được rồi đồ mít ướt, nói đùa thôi, tôi không động vào cô đâu.
”
Lâm Kiều Kiều thút tha thút thít nâng đầu lên: “Có thật không?”
“Ừm, thật sự.
” đây là lần đầu tiên Cố Đông Quân dỗ người, lời nói kèm theo mùi rượu hỗn tạp bay trong không khí “Ngủ đi, tôi rất mệt mỏi.
”
Lâm Kiều Kiều vẫn đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.
Cố Đông Quân có vẻ thật sự rất mệt mỏi, nhắm mắt lại, đắp chăn ngủ.
Lâm Kiều Kiều không thể làm gì khác hơn là tắt đèn, nằm xuống theo.
Trong não bắt đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh.
Cũng không lâu lắm, bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Cố Đông Quân lập tức mở mắt ra trong màn đêm u tối, ánh mắt nhìn lên người cô gái nhỏ bên cạnh.
Đúng là gan lớn, cùng một người đàn ông suýt chút nữa hãm hại mình nằm chung một chiếc giường mà còn có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Hắn thở dài, đưa tay kéo chăn mền kéo lên ngay ngắn, đem cánh tay trắng nõn như ngó sen của cô nhét vào trong chăn.
Cảm giác giống như mình có thêm một đứa con gái.
Thời điểm không khóc nhè trông rất ngoan.
!
Ngày tiếp theo tỉnh lại đã không thấy người bên cạnh, bữa sáng bốc hơi nóng đặt ở trên bàn ngay đầu giường.
Lâm Kiều Kiều bấm