Vừa dứt lời, chiếc Bentley quen thuộc dừng lại ở sau lưng.
“Lâm Kiều Kiều.
”Người đàn ông từ trên xe bước xuống, khuôn mặt không một vết xước trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, nét mặt không hề hòa nhã, toàn thân anh ta toát ra dáng vẻ để người ta nghĩ ngay đến bốn chữ “ người sống chớ gần”.
Bên cạnh còn đi theo một cô gái xa lạ.
Lâm Niệm hơi chau mày.
Đây không phải là người đàn ông trên giấy kết hôn sao?Lâm Kiều Kiều chậm rãi xích lại sau lưng Lâm Niệm, rụt cổ lại có chút sợ Cố Đông Quân.
Nếu như không có cách nào thay đổi số phận của nhân vật, nói không chừng ngày nào người đàn ông này liền đem mình ném lên trên núi nuôi sói.
Nàng nở nụ cười gượng gạo: “không phải anh đi công ty sao?”“Đã giải quyết xong chuyện nên muốn đến đây xem.
”Nếu như không phải ông cụ trong nhà nói nhận giấy kết hôn xong phải đến thăm hỏi tặng lễ cho nhà gái, cộng thêm biểu hiện thực sự quá kỳ quái của Lâm Kiều Kiều, hắn cũng sẽ không rảnh chạy tới chạy lui đến nơi này.
Trong đầu Lâm Kiều Kiều chợt sáng lên.
Đúng nha, theo như kịch bản thì lúc chủ nhân thân xác này nhận giấy chứng nhận xong liền năn nỉ Cố Đông Quân cùng nhau trở về, đúng lúc gặp Lâm Niệm cũng về nhà, Cố Đông Quân nhận ra hương vị quen thuộc trên thân Lâm Niệm, nảy sinh tò mò, từ đó hai người tiếp cận nhau.
Nàng hành xử bậy đánh bạ cuối cùng đem kịch bản đi theo đúng quỹ đạo ban đầu.
Nhận ra sự việc, Lâm Kiều Kiều liền tiếp tục nấp gọn sau lưng Lâm Niệm.
Dù sao nàng là nữ phụ, không tìm đường chết là được, Cố Đông Quân thừa dịp còn sớm nhanh chóng bắt lấy chị Lâm Niệm, thả tự do cho nàng là tốt rồi.
Cố Đông Quân thấy nàng núp như chuột, trong mắt hiện lên vẻ không vui, ánh mắt nhìn đến cô gái đứng trước Lâm Kiều Kiều.
Khuôn mặt lạnh lùng, lười nhác nhìn về phía ven đường, có vẻ không muốn để ý đến chuyện xảy ra ở bên này.
Thú vị! ! Trong lòng Lâm Kiều Kiều vui mừng, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình.
【 Đinh! Nhiệm vụ thứ hai: Đem giày da màu đen của Cố Đông Quân giẫm thành màu trắng.
】Trước mắt Cố Đông Quân vụt qua một hình bóng, ánh mắt còn chưa kịp dời đi từ trên thân Lâm Niệm, lại đột nhiên cảm giác được đau đớn nhè nhẹ từ mu bàn chân truyền đến.
Vừa nhìn lại đã thấy Lâm Kiều Kiều nhảy tót lên trước mặt, cố gắng đạp giày da của mình.
Dường như đang cố gắng tô màu.
Hắn hô hấp chậm lại, sâu trong mắt xẹt qua phong mang hung ác, đè nén sự tức giận, mở miệng rét lạnh: “Lâm Kiều Kiều, cô lại đang làm cái quái gì nữa!”Lâm Kiều Kiều bị dọa sợ đặt mông ngồi dưới đất, nhìn xem giày da màu đen bị dẫm đầy dấu chân trước mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương: “Cái này! ! Vừa mới có con gián leo lên chân của anh.
”Đây là hệ thống xui xẻo gì thế này!Nàng căn bản không thể khống chế được chân của mình!Khoảng cách bị ném lên núi nuôi sói lại gần thêm một bước.
Cố Đông Quân cưới giận dữ, cầm lấy phía sau cổ áo Lâm Kiều Kiều đem nàng từ dưới đất nhấc lên: “Đánh tôi một bạt tai, bây giờ lại giẫm giày tôi, cô chán sống rồi đúng không?”Giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng lúc trước đã không còn tồn tại.
Lâm Kiều Kiều ở trong tay hắn đang run lên như cái sàng, nhưng mà khăng khăng một mực, nhắm mặt lại giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nói tôi bị yêu quái bám vào người anh có tin hay không?”“Nha.
”Cố Đông Quân khóe môi hơi cong lên, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Lâm Kiều Kiều nghe ra giọng ậm ừ giễu cợt của hắn, rất là mất mặt.
Giễu cợt liền giễu cợt đi, không nuôi sói là được.
“Được rồi mà anh.
” Cô gái đi theo Cố Đông Quân bước xuống xe nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu sờ sờ đầu Lâm Kiều Kiều, “Kiều kiều cũng không phải cố ý, anh tha thứ cho nàng đi.
”Lâm Kiều Kiều bắt được