Sắc mặt Lạc Nhan tái xanh.
Rõ ràng vẫn chưa thích ứng được sự thật.
Mình ở bên cạnh Cố tổng lâu như vậy, Cố tổng chỉ vì một người phụ nữ ở hộp đêm! ! liền muốn khai trừ mình?
“Không nghe rõ sao?”
Tiếng nói lạnh lùng, không cho phép cự tuyệt.
Toàn thân Lạc Nhan cứng đờ.
Cố tổng từng nói qua, ghét nhất người không biết thân biết phận.
Mình có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, cũng là vì chưa từng vượt ra khỏi khuôn phép, luôn an phận thủ thường.
Thế nhưng mà! !
Cô không cam lòng mà liếc nhìn Lâm Kiều Kiều: “Cố tổng, cô ta thật sự không phải dạng phụ nữ tốt, nếu không may phu nhân biết chuyện! ! ”
Đã thấy Cố Đông Quân ôm Lâm Kiều Kiều vào trong ngực, vẻ mặt lười biếng lườm cô: “Vợ của tôi?”
“Đúng, đúng vậy! ! ” bây giờ Lạc Nhan đã không còn nói lưu loát được.
Lâm Kiều Kiều chậm rãi giơ tay lên phát biểu: “Tôi nói có một loại khả năng, có khi tôi lại là vợ của anh ta đấy.
”
Lạc Nhan: “! ! ”
Sao có thể có chuyện như vậy?
Người phụ nữ này không phải là dẫn từ hộp đêm về sao!
Hơn nữa nghe đồn quan hệ giữa Cố tổng và phu nhân cũng không tốt.
Cô khϊếp sợ nhìn về phía Cố Đông Quân.
Đối phương cũng không có phản bác, mặt mũi ôn hòa sờ lên đầu Lâm Kiều Kiều.
Đây là một Cố tổng hoàn toàn khác mà chưa bao giờ cô nhìn thấy.
Lạc Nhan trong nháy mắt hốt hoảng, nói năng lộn xộn: “Cố, Cố tổng, xin ngài đừng đuổi việc tôi, tôi thật sự rất cần phần công tác này.
”
Bị Cố thị đuổi việc, chỉ sợ những công ty khác cũng không ai dám nhận mình vào làm.
Nhìn thấy Cố Đông Quân không để ý đến mình mà chăm chú vuốt tóc Lâm Kiều Kiều, cô sợ run rẩy người.
Cố tổng từ trước đến nay luôn nói một không hai, mọi người trong tập đoàn đều hiểu rõ.
Ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Kiều Kiều, lấy lòng nói: “Thiếu phu nhân, là mắt tôi mù, không nhận ra thân phận của ngài, tôi tưởng ngài là! ! thế nên mới suy nghĩ muốn giúp thiếu phu nhân đòi lại công bằng! ! cầu xin ngài giúp ta một chút, đừng để Cố tổng đuổi việc tôi.
”
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, nhíu lại cặp lông mày nhỏ dài xinh đẹp: “Lúc nãy cô ta còn nói vợ của anh là đồ quái dị.
”
“Hả, tôi! ! ”
Khi đó ai có thể nghĩ tới người tướng mạo ngoan ngoãn trước mặt này lại chính là Cố gia Thiếu phu nhân.
Lúc đầu tưởng rằng người có thể gả cho nhị gia, chắc chắn cũng là dạng người mười phần ưu nhã tri thức, ai ngờ chính là một cô gái nhỏ.
Cố Đông Quân nhéo lên đùi Lâm Kiều Kiều một cái: “Cần tôi gọi vệ sĩ không?”
Ngữ điệu ôn hòa.
Lạc Nhan vội vàng lắc lắc đầu, hồn bay phách lạc nói: “Không, không cần.
”
Lâm Kiều Kiều lập tức có chút thương hương tiếc ngọc, lại gần bên tai Cố Đông Quân nhỏ giọng nói: “anh muốn giữ cô ta lại cũng được, chỉ cần ly hôn với tôi là xong.
”
“Haha.
”
Một tiếng cười lạnh lùng chế giễu.
Lạc Nhan bị dọa nước mắt rơi lã chã, vội vã xoay người rời đi.
Ngay khi cửa vừa đóng lại,