Lâm Kiều Kiều nhìn thấy vậy hả hê cười thành tiếng.
Thật suиɠ sướиɠ, cô chịu ấm ức nhiều như vậy cuối cùng cũng biết được cảm giác sảng khoái lúc trang bức ( giả bộ ) như trong tiểu thuyết.
Đôi chân khập khiễng từng bước ngồi vào ghế sofa, Lâm Canh Nam nhịn không được hỏi: “Kiều kiều, chân con sao vậy?”
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Nếu như không đề cập đến chuyện này, giả bộ vẫn rất thành công.
Trò chuyện vài câu, tài xế xách theo bao lớn bao nhỏ những đồ vật giá trị từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: “Nhị gia, đồ vật ngài dặn dò, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
”
Cố Đông Quân mặc dù không thích người nhà này, nhưng mặt mũi vẫn cho đủ, tài xế đi ra đi vào liên tiếp mấy lần, lễ gặp mặt cũng rất thích hợp.
Lâm Kiều Kiều nhìn về phía những vật này cảm giác trông mà thèm.
Treo lên sàn đấu giá có thể bán được rất nhiều tiền nha.
Chẳng trách nữ nhân trong tiểu thuyết đều muốn gả cho nam chính, nhiều tiền như vậy ai mà không thích.
Dính dáng đến tiền bạc để cho nỗi sợ hãi của cô đối với Cố Đông Quân giảm đi rất nhiều.
Lâm Canh Nam cùng Trình Tú Vân cũng không tốt hơn so với cô bao nhiêu, giả vờ đoan trang nói lời cảm tạ, thuận đường giả vờ giả vịt hỏi một chút chuyện nhà.
Tuy rằng mặt ngoài Cố Đông Quân ôn nhuận nhẹ nhàng nhưng thực tế lại không nhiệt tình, nụ cười không nở, thỉnh thoảng đáp lại hai câu lãnh đạm.
Ngồi ở chỗ đó giống như là một tôn Đại Phật lạnh lùng không ai dám chọc.
Thời gian trôi qua cho đến khi trời tối, Lâm Canh Nam muốn mời mấy người ở lại ăn cơm, Cố Đông Quân từ chối, đây là thời điểm cần phải trở về.
Lâm Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra đi theo sau lưng Lâm Canh Nam tiễn khách.
Cuối cùng cũng có thể tách ra khỏi Đại Ma Vương, trong lòng cô nghĩ vậy.
Ai ngờ mấy người đó sau khi lên xe lại chậm chạp không chịu đi, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô đang đứng núp ở phía sau.
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Đúng nha, hình như cô vừa mới kết hôn.
Cố Hân Nhiên ngồi dán vào người Cố Đông Quân ở hàng ghế sau, nhìn hai người mới đúng là một cặp vợ chồng mới cưới.
Lâm Kiều Kiều cũng không để ý tranh giành chỗ ngồi gần Cố Đông Quân, tập tễnh đi đến ngồi vào tay lái phụ, ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn.
Bây giờ chỉ có cách mong người Cố gia đối xử với chính mình tốt một chút, cô đem con gái nuôi nhà họ đắc tội nặng nề, tất nhiên không có khả năng giống như Lâm Niệm ở trong tiểu thuyết chém gϊếŧ bốn phương.
Nhưng mà vừa bước xuống xe, cô đã cảm nhận được địch ý nồng nặc.
Quản gia đứng nghênh đón ở cửa ra vào, kính cẩn hướng về phía Cố Đông Quân cùng Cố Hân Nhiên khom người một cái: “Nhị gia, tiểu thư, các vị trở về.
”
Lúc nhìn thấy Lâm Kiều Kiều, trong mắt không che giấu chút nào hiện lên vẻ đùa cợt: “Lâm tiểu thư, a không, tôi nên gọi Thiếu phu nhân mới phải.
”
Lâm Kiều Kiều học theo bộ dáng Lâm Niệm trong tiểu thuyết, không nhìn thèm nhìn hắn chậm rãi đi ở phía sau cùng, nhìn xem vườn hoa xung quanh chớp chớp đôi mắt.
Đây mà là nhà sao?
Cũng quá phô trương xa xỉ đi, gia đình gì mà trong nhà có hòn non bộ to như quả đồi, còn có cả suối phun.
Lại nhìn tòa biệt thự giống như cung điện ở trước mặt.
Mình ở bên trong sẽ không lạc đường chứ?
Về đúng lúc giờ cơm, một người phụ nữ trung niên khí chất cao quý lạnh lùng đang ngồi chờ ở trong phòng ăn.
Thấy mấy người trở về tới, bà ta đứng dậy giúp Cố Đông Quân cởϊ áσ khoác xuống, ôn nhu nói: “Sao lại trở về muộn như vậy?”
Cố Hân Nhiên mất hứng nhỏ giọng nói: “Còn không phải tại ông nội khăng khăng bắt anh đi thăm hỏi bên kia, phải đợi ở đó rất lâu nữa.
”
Nhắc đến Lâm gia, sắc mặt Hàn Liên trở nên khó coi, vẻ không