Cái bí tịch võ công này có thể dùng để làm gì? Rốt cuộc thì vai không thể khiêng, tay không thể nâng, sức lực chẳng được tăng trưởng chút nào.
Nhưng mà rất nhanh Lâm Kiều Kiều sẽ biết tác dụng nằm ở đâu.
Ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khóa lạch cạch, tiếng nói của Cố Đông Quân lạnh tới cực điểm, mang theo một cỗ sát ý bừng bừng: “Nhanh lên.
”
Nghe thấy thế, Lâm Kiều Kiều nức nở chạy đến bên cạnh cửa sổ, lấy hết sức bú sữa mẹ trèo lên trên.
Nhìn về phía ban công ở bên phải, khoảng cách chỉ có khoảng 1 thước.
Cánh cửa vừa vặn bị mở ra, quản gia thấy cô liền hoảng sợ kêu lên: “Thiếu phu nhân!”
Lâm Kiều Kiều đã nhảy sang ban công bên kia thành công.
Trong mắt cô tràn đầy vui mừng.
Thật sự thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác bản thân giống như một con chim én nhỏ.
Đôi mắt Cố Đông Quân u ám tối tăm như địa ngục, nhanh chóng bước tới, một tay chống đỡ khung cửa sổ sau đó nhảy ra ngoài.
Niềm vui của Lâm Kiều Kiều trong nháy mắt biến mất, phát hiện không còn đường lui, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, đại ca, tôi sai rồi! ! ”
Nỗi oán hận mãnh liệt trong mắt Cố Đông Quân không phải là giả.
Anh ta ẩn giấu trong màn đêm, từng bước ép sát: “Cô sai ở đâu?”
Rất đẹp trai, cũng rất hung, nhưng mà đỉnh đầu lại hoàn toàn trái ngược.
Lâm Kiều Kiều vừa muốn khóc vừa muốn cười, rất mau lại lùi đến bên cạnh lan can, ý đồ muốn thương lượng với Cố Đông Quân đang nổi điên: “Nếu không thì! ! Nếu không thì tôi đem một ít tóc của tôi cấy ghép cho anh được không?”
“Ồ.
” Cố Đông Quân lạnh lùng cong môi.
Lâm Kiều Kiều sợ đến muốn chết.
Cô cũng không thể để bản thân mới chỉ xuyên qua một buổi tối liền bị ném vào rừng nuôi sói nha.
Cô quay lại nhìn về phía sau lưng mình.
Ban công này chỉ cao có 2 tầng lầu, chính mình vừa học được khinh công Thủy Thượng Phiêu, nếu nhảy xuống hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sự tự tin của Lâm Kiều Kiều đột nhiên tăng mạnh.
Nói đùa, cô cũng là nhân vật có bàn tay vàng đó.
( bàn tay vàng = hệ thống )
Nghĩ như vậy, cô khiêu khích liếc nhìn Cố Đông Quân: “Anh sẽ không cho là tôi sợ anh chứ?”
Nói xong, cô leo lên lan can, đứng vững thẳng người, dưới ánh trăng nhìn cô giống như yêu tinh ranh mãnh.
Cố Đông Quân hơi dừng lại, anh ta thấy được trong đôi mắt người đối diện sự tùy tiện tiêu sái, nhìn Lâm Kiều Kiều mỉm cười vẫy tay với mình: “Gặp lại.
”
Tiếp đó tung người nhảy lên.
Ầm! ! Á
Lầu một truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng kêu thảm của Lâm Kiều Kiều.
“Thiếu phu nhân!” Quản gia bị dọa sợ, đứng ở bên trên khung cửa sổ run bần bật.
Mặc dù hắn không thích Lâm Kiều Kiều, nhưng cũng không chịu được cú shock như thế.
Cố Đông Quân bối rối.
Mình còn chưa làm gì mà.
Đến mức phải nhảy lầu sao?
Mặt anh ta đen lên bực tức nói: “Ngớ người ra đấy làm gì nữa, nhanh gọi bác sĩ!”
Lúc này Quản gia mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đi.
Cố Đông Quân nhìn xuống dưới, Lâm Kiều Kiều nằm rạp trên mặt đất, kêu to Ai u không ngừng.
Xem như thể cùng với thiếu nữ tự tin lúc nãy không phải cùng một người
Không bao lâu xe cứu thương liền đến , người Cố gia đều bị đánh thức, vây quanh nhìn cô, Lâm Kiều Kiều đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa đau vừa giận lại vừa xấu hổ.
Thở phì phò hỏi hệ thống: “không phải tôi đã học được khinh công Thủy Thượng Phiêu sao?”
【 Đinh! Khinh công Thủy Thượng Phiêu chỉ có thể để hành động của người chơi trở nên linh hoạt nhẹ nhàng, cũng không thể nhảy lầu, hơn nữa tư thế rơi xuống đất của ngài sai rồi, xem như biết bay cũng vô dụng!】
Đưa tiễn Lâm Kiều Kiều, Lâm Hân Nhiên bị đánh thức từ trong giấc ngủ, xuống lầu kiểm tra tình huống, căm tức hỏi