Phòng họp của Hội học sinh ở tầng 5, tầng cao nhất. cũng gần phòng nhạc cụ. Gần đến nơi… có tiếng dương cầm của ai đó… bài Marriage d’amour… 1 chút tò mò… cả 3 khẽ hé cửa nhìn vào trong…
Một cô bé đang lướt nhẹ tay trên các phím đàn, chợt ngừng lại 1 chút rồi cầm điện thoại lên nói bằng tiếng Mĩ: “Give my gift to him, please…”
Bản nhạc lại tiếp tục… Cô bé không chơi bản lúc nãy nữa… mà là….
Happy birthday to you, this is your day
On this day for you we’re gonna love you in every way
This is your day, your day,
Happy birthday to you (to you), to you (to you), to you.
Happy birthday to you, you’re still young
Age is just a number, don’t you stop having fun
This is your day, your day, happy birthday to you
This day only es once every year,
Because you’re so wonderful with each and everything you do, hey…
This day is only for you, ’cause you’re so special in every way
Happy birthday to you!
Đây là bài “Happy Birthday to you” của Kids mà. Tiếng hát cất lên hòa lẫn vào những nốt nhạc. Nếu chú ý… có thể cảm nhận được 1 chút run rẩy trong giọng hát… cô bé đang khóc.
- Ông! Con không chơi nữa, ko chơi nữa đâu!
- Con mà không cố gắng tập lại, ông sẽ cắt phần cơm trưa. Con bảo muốn tặng món quà sinh nhật bất ngờ này cho thằng bé “không biết hưởng thụ âm nhạc” đó cơ mà.
- Nhưng khó quá ông à! Con không chơi được.
- Cố thêm chút nữa là ổn mà! Ông biết con làm được.
Ông đặt bàn tay nó lên phím đàn… các nốt nhạc cứ bay bổng quanh 2 ông cháu… Chỉ còn 1 tuần… 1 tuần nữa là sinh nhật 1-người-quan-trọng.
Và hôm nay cô bé năm xưa lại chơi lại bản nhạc đầu tiên mà cô được học… cũng để tặng sinh nhật cái người “không biết hưởng thụ âm nhạc” đó. Bài hát kết thúc nhưng cô bé vẫn tiếp tục đàn, những ngón tay lướt đi… giọng cô bé thổn thức, hòa lẫn với tiếng đàn,… với nước mắt…
- We miss you… miss you very much. Do you know? Do you remember us? Do you remember our sweet memories that we have had? Tell me… you’re lying… Tell me it isn’t truth… it’s just a dream… you still remember us… You have never forgotten us, haven’t you?…
Cô bé hét lên câu cuối rồi òa khóc. Một âm thanh như sợ hãi của những phím đàn khi cô bé đạp mạnh tay lên chúng…
- Nó nói bận là việc này sao?- Khương Duy khẽ hỏi.
- Suỵt!
Viết Quân định mở cửa đi vào nhưng Khánh Nam ngăn lại…
- Không. Đừng vào trong. Nó đang muốn ở 1 mình.
- Huh? Sao mày biết?
- Cảm nhận! Tao có thể biết được lúc nào ai đó muốn được yên tĩnh. Để cho nó yên. Nếu có hỏi, sẽ chẳng nhận được 1 câu trả lời thật lòng đâu.
Khánh Nam nhìn Linh Như với ánh mắt trầm buồn. Lâu lắm rồi Khương Duy và Viết Quân mới thấy ánh mắt ấy ở Khánh Nam… kể từ khi Linh Như xuất hiện… ánh mắt đã theo suốt Khánh Nam từ khi còn là 1 thằng bé 5 tuổi đến hôm nay… 16 tuổi. Hơn 10 năm… Khánh Nam vẫn âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn khi mất mẹ và em gái…
Ba đứa im lặng, và Khương Duy lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
- Cũng như mày. Khánh Nam ạ! Một cái vẻ mơ hồ.
- Huh?
Khương Duy tiếp tục:
- Chẳng bao giờ chia xẻ chuyện của mình cho ai. Bọn tao đã cố gắng không động đến vết thương lòng của mày, nhưng không có nghĩa là bọn tao cấm mày biểu lộ cảm xúc. Nhưng mày lúc nào cũng thế. Chẳng bao giờ thật lòng cả.
Khánh Nam nhìn thằng bạn.
Viết Quân thay lời Khương Duy:
- Cả mày, cả con bé đó, chẳng có 1 chút gì gọi là thật. Lúc nào cũng cố mang cái vẻ mặt vui vẻ đó đi lừa cả thế gian. Nhưng đôi mắt 2 đứa mày thì… không biết cười đâu.
- Mày có thể nói ra mà.- Khương Duy bắt đầu nói ra tất cả những gì mình nghĩ- Mày có thể nói cho bọn tao biết mày đang cảm thấy sao mà. Nhưng chưa bao giờ mày làm thế. Lúc nào mày cũng giữ sự đau khổ cho riêng mày. Bọn tao vẫn chấp nhận cái trò đùa của mày vì bọn tao hiểu mày muốn tìm lại hình ảnh của em gái. Nhưng có cần thế không?
Khánh Nam nhếch mép nhưng vẫn im lặng để cho 2 thằng bạn nói tiếp.
- Tao đã nói rồi. Mày không cần cười khi mày không muốn cười.- Viết Quân tiếp tục- Mày thật ngốc.Bọn tao ở bên mày vì cái gì chứ? Không phải chỉ để nhìn mày đóng mãi 1 vở kịch như thế. Mày không thấy chán sao? Tại sao mày không bao giờ nói tất cả cho bọn tao nghe? Những gì bọn tao biết về mày chỉ là những gì do ba và bà nội mày kể, còn mày chưa bao giờ nói gì về bản thân cả. 10 năm chơi với nhau không đủ để mày tin tưởng 2 đứa tao à?
- Đúng! Mày có thể kể mà. Rằng mày thích ăn gì, rằng mày thích làm gì, rằng em gái mày như thế nào, rằng con bé tên gì, rằng nó ra sao, nó có đáng yêu hay ko? Đằng này mày chẳng hề nói. Ăn gì cũng do bọn tao chọn, chơi gì cũng bọn tao quyết. Con bé em mày tên gì bọn tao cũng chẳng biết, nó ra sao, mấy tuổi cũng không biết, nhưng thôi tao cũng chỉ cần hiểu nó rất đáng yêu nên mới làm cho anh trai khổ sở thế này nhưng mày có thể sống lại với những kỉ niệm đẹp của 2 anh em chứ không phải cứ mãi ôm cái ảo ảnh ấy và lấy người khác ra lấp chỗ trống. – Khương Duy chẳng còn quan tâm vết thương lòng của Khánh Nam đang rách thêm ra.
Lại 1 cái nhếch mép của Khánh Nam.
- Chưa trải qua sẽ chẳng bao giờ hiểu được, bọn mày cũng thế, đừng có cố chạm vào vết thương của tao, tao tự chữa trị được mà không cần người khác băng bó hộ. Chẳng phải ngẫu nhiên tao mang hết tình cảm anh em ra dành cho Linh Như nhưng ko có nghĩa là tao coi nó và em gái tao là 1, tao coi nó là đứa em thứ 2 mà tao có. Bọn mày nên biết thế, đừng có nghĩ nó chỉ là thế thân, Khương Duy ạ. Nếu 1 ai đó động vào, dù chỉ 1 sợi tóc của con bé thôi, Hoàng Khánh Nam sẽ chẳng bao giờ bỏ qua đâu. Nhớ lấy điều đó và thôi ngay cái ý nghĩ vớ vẩn của bọn mày đi.
Khánh Nam bước đi trước… vẫn cái dáng lạnh lùng cao ngạo của 1 thằng bé không-biết-cười năm nào, và… cũng vẫn như xưa, thằng bé đó chẳng hề đơn độc, rồi 1 lúc nào đó sẽ có 2 thằng bé khác đuổi theo cái dáng ấy vì Khương Duy và Viết Quân bao giờ cũng sát cánh cùng Khánh Nam :
- Mày biết mày không có 1 mình mà, còn cả bọn tao nữa, nhất quyết sẽ giúp mày bảo vệ đứa em gái thứ 2 ấy.
Khánh Nam đóng cửa phòng lại, nằm dài xuống sàn.
“Khương Duy và Viết Quân nói đúng, tụi nó đã chịu đựng mình quá lâu rồi. Mình đã nói dối, để tự biện hộ cho sự yếu ớt của mình. Sự thật là mình khó đối mặt được với cái chết của con bé. Mình đâu có thể tự chữa lành vết thương? Nếu không phải bọn nó xuất hiện, thì đâu có Hoàng Khánh Nam của ngày hôm nay được? Mình hiểu tụi nó muốn tốt ình, nhưng những đứa chưa biết đau khổ là gì như tụi nó sẽ chẳng thể hiểu hết được. Đó cũng là lý do mình ko cho tụi nó làm phiền Linh Như, vì con bé cũng có cùng suy nghĩ với mình. Quá khứ là 1 cái bóng rất lớn bao trùm tất cả, làm sao để thoát ra khỏi cái bóng đó bây giờ?” Khánh Nam không thể trả lời câu hỏi đó, và cả Linh Như cũng vậy. Đó là câu hỏi đã theo suốt suy nghĩ của 2 anh em bao lâu nay rồi.
Khánh Nam bật dậy, cậu muốn đi đến 1 nơi…
Thỉnh thoảng người nào đó vẫn thấy một cậu bé ôm một bó hoa trong tay đi vào nghĩa trang này… Cậu bé vẫn đứng đó, giữa hai cái nấm mộ của 1 người phụ nữ xinh đẹp và 1 đứa bé gái chừng 4, 5 tuổi…
“Mẹ! Con này! Mẹ đừng có im lặng nhìn con thế chứ? Con lớn chừng này rồi mà. Mẹ thấy không? Con trai mẹ càng ngày càng đẹp trai ra đấy. Kiểu này con làm người mẫu thì con gái chết hết mất. Con mang hoa đến tặng mẹ nữa này. Hoa đẹp chưa mẹ? Con chủ ý lấy hoa khô để nó không thể héo được. Vì lâu lâu con không đến, mẹ mà nhớ con thì mẹ cứ nhìn bó hoa khô này mẹ nhé. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nữa đấy. Mẹ còn Bun nữa, mẹ mà ốm thì nó chẳng biết tự chăm sóc mình đâu. Cái con ngốc đấy… Anh nói em đấy. Nhìn gì mà nhìn. Cái mặt em thấy ghét quá.- Khánh Nam nhìn sang tấm bia mộ có ảnh em gái rồi nhăn mặt kêu ca- Em cứ cười đi. Người ta chê mà cũng cười. Sao anh lại có một đứa em gái ngốc như em chứ? Dạo này em tăng được kí nào không? Anh tăng 1 kí đấy. Nhưng mà nhìn anh vẫn đẹp trai phong độ nhỉ? À anh Tôm chắc cũng vẫn hay đến thăm em chứ? Cái ông đó cứ tự nhận là đẹp trai hơn anh… nhưng anh đẹp trai hơn chứ nhỉ? Dạo này anh ăn nhiều kem chocolate quá nên ho suốt. Đấy, tại em đấy. Anh đã nói kem chocolate không ngon rồi mà em cứ khen lấy khen để. Ngốc ơi là ngốc. Ăn kem bạc hà có phải ngon hơn không? Mà thôi, em cứ ăn đi, ăn chocolate nhiều vào rồi có ngày phát phì ra, chẳng ai chịu chơi với em nữa.- Khánh Nam bật cười như trêu em gái- Nhìn mặt em ngố quá, sao chẳng bù cho anh trai chút nào thế? Xấu xí, lại còn hay cười nữa chứ. Cười thì được cái gì nào? Em bảo cười nhiều thì thấy vui hơn, nhưng anh cười suốt cũng có thấy gì đâu? Cười nhiều mệt lắm. Như kiểu mình đóng kịch ý. Cái này cũng là tại em nốt. Em bắt anh cười mà. Nhưng anh chỉ cần mình em cười thôi… em cười thay phần anh rồi còn gì… Em ngốc lắm. Em đi rồi, giờ anh lại phải cười thay phần em. Mà anh đã không thích cười thì chớ. Sao em lại để mình anh ở lại chứ? Cả mẹ nữa, sao mẹ lại bỏ con và ba? Hai người… Em đừng cười nữa xem nào. Đừng cười anh nữa chứ. Anh có phải ngốc đâu mà em nhìn anh thế? Không, cũng đúng, anh ngốc. Anh ngốc nên mới bị em gái bỏ rơi thế này… Sao em lại làm thế chứ?- Khánh Nam giận giữ quát cái tấm bia mộ có hình em gái- Em có biết bao nhiêu năm nay anh sống thế nào không mà cười? Em biết không hả?- Khánh Nam bật khóc – Anh không khóc nhè đâu. Tại nhiều bụi quá thôi. Mà anh khóc cũng có sao? Em khóc thì được còn anh khóc thì không à? Cái gì? Dám bảo anh là trẻ con á? Ừ đấy, anh thích làm trẻ con đấy. Anh thích nhỏ lại như hồi anh em mình còn sống bên nhau ý. Em nhớ không? Nhớ không hả? Chắc em chẳng nhớ đâu. Em nhớ mà lại để cho anh sống trên thế giới này 1 mình chắc? Em có biết là em độc ác lắm không? – Khánh Nam quỳ sụp xuống đất… Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con? Bun! Em tỉnh lại đi… em quay lại đi… Anh chuẩn bị sẵn phòng cho em rồi mà, em đừng giận anh hai nữa, anh hai sẽ dẫn em đi chơi vườn thú mà, anh hai sẽ ăn kem chocolate thật nhiều mà, anh hai hát cho em nghe nữa, kể truyện nữa, đèo em đi học nữa… Chịu không? Chưa đủ hả? Vậy thì em phải tỉnh lại nói cho anh biết anh phải làm những gì nữa chứ?- Nước mắt một thằng con trai 16 tuổi cứ thi nhau rơi xuống thảm cỏ như những giọt
sương đọng lại… Nghĩa trang rộng lớn, vắng vẻ… Cái dáng người đổ sụp giữa 2 tấm bia mộ càng thêm cô đơn, đau đớn…- Con biết làm sao đây mẹ? Con biết làm sao để thoát khỏi ngày hôm đó? Bun, anh hai phải làm sao? Bun…- Khánh Nam cầm chặt sợi dây chuyền có hình trăng khuyết khóc nấc lên.
Linh Như rời khỏi phòng nhạc cụ. Nó muốn đi đến 1 nơi… Từ khi về Việt Nam nó chưa bao giờ về lại chỗ đó… không hiểu hôm nay làm sao mà nó lại muốn đến nữa…
- Cho tôi đến địa chỉ này…- Nó nói với người tài xế.
- Thưa cô nhưng…
- Cháu nói rồi mà, chú đừng suốt ngày gọi cháu là cô nữa.
- Thôi được, nhưng nơi đó cách đây khá xa. Nếu đi thì tới tận tối mới đến nơi. Chú nghĩ con nên để đến ngày mai thì hơn.
- Xa lắm hả chú?
- Ừ, nếu đi ô tô thì phải 6 tiếng mới đến nơi.
- Vậy để ngày mai đi sớm cũng được ạ.
Nó đã cố dậy thật sớm, có lẽ là không ngủ được. Đoạn băng ghi âm bài hát hôm qua chắc chắn anh Jim đã chuyển cho người đó. Nó hi vọng nhiều vào tiếng đàn nhưng không biết mọi chuyện sẽ thế nào cả. Còn giờ, việc đầu tiên là đi đến nơi đó….
Trái tim nó thắt lại… nơi này mọc lên toàn cây… chắc chẳng ai biết nơi này hơn 10 năm trước đã từng có một ngôi nhà 2 tầng xinh đẹp và… cũng cái ngôi nhà 2 tầng ấy từng làm sáng 1 góc trời với ngọn lửa đỏ rực… ngọn lửa cướp đi 2 sinh mạng… dượng và cô Tâm… Những cái cây mọc lên đều đều che lấp đi tất cả. Nơi này… Đau quá! Lần đâu tiên kể từ khi ra đi, nó dám đối mặt trực tiếp với kí ức của mình. Đau quá! Những trận đòn roi, những lần bàn tay rớm máu, những lần dượng say rượu bắt nó phải quỳ trước nhà dù cái lạnh mùa đông ăn sâu vào da thịt… Nó nhớ tất cả. Nhưng dù sao đó cũng là dượng nó. Ông ý từng che chở ẹ con nó… Dượng ghét nó nhưng dượng yêu mẹ. Chỉ cần nhớ như thế, nó vẫn có thể vui vẻ đón nhận tất cả… Nó nhớ cả cô Tâm, người đã làm cho nó rất nhiều món ăn ngon. Mẹ hay đi vắng vì bận công việc, chỉ có cô chăm sóc cho nó… Cái Thu con gái cô coi nó như chị em. Nó tưởng như trên đời này, nó có thêm một người chị ruột vậy. Cay xè. Cô Tâm mất rồi, Thu sống ra sao? Nhà cô Tâm chỉ có 2 mẹ con… Thu năm nay cũng 16 tuổi như nó nhỉ? Nhà cô Tâm ở đâu? Nó không biết, dượng chẳng cho nó đi đâu nên nó chẳng được đến nhà Thu chơi. Có khi 2 đứa còn tắm chung cơ. Vui lắm. Không hiểu sao nghĩ lại toàn kỉ niệm vui mà mắt nó cứ nhòa đi. Nó nhớ như in tất cả. Những kỉ niệm tưởng chừng như nó đã khóa chặt trong tim. Nó kiếm 1 cái gốc cây ngồi nghỉ. Ngày xưa chỗ này là phòng ngủ của mình này. Ngày mẹ và dượng xây xong nhà, chính tay ba, anh Bon và anh Tom đã xuống đây trang trí phòng ngủ cho nó. Hai ông ý còn nhỏ xíu như nó ý mà bày đặt, vẽ màu lem nhem ra tường, bị ba la cho. Nó ngồi cười 1 mình nhìn quanh quẩn. Nơi này từ xưa đã không đông cho lắm, giờ vẫn vậy, cách xa xa mới có 1 ngôi nhà. Hồi trước ba hay cho xe đi đến từ hướng nào nhỉ? À, hồi đó mình bảo là hướng mà nhìn thấy mặt trời đầu tiên ý. Hướng Đông. Là hướng mình vừa đi tới mà. Nó đi bộ lang thang quanh đó như tìm lại chút ít dư âm ngày xưa. Nó gặp 1 ông lão… Nó cúi đầu chào ông. Chắc ông có việc đi đâu đó.
“Anh Bon, lâu lắm rồi hai anh em mình chẳng gặp nhau nhỉ? Ơ đâu, trong giấc mơ gia đình mình vẫn gặp nhau anh nhỉ? Em gặp cả ba mẹ nữa cơ, nhưng chẳng ai nói với em câu gì cả, chỉ toàn cười thôi. Ba mẹ yêu quý, con, Bun nè. Ba me xấu lắm, chỉ có ba mẹ và anh Bon sống hạnh phúc ở đó thôi, để lại con 1 mình thế này… Ba ơi dạo này ba nhiều việc ko ba? Ba có phải đi công tác xa không ba? Ba mẹ có cãi nhau không ạ? Hì hì, con hỏi thừa rồi, gia đình mình là một gia đình hạnh phúc cơ mà. Anh Bon này, nếu ba mẹ cãi nhau anh phải can đấy. Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi bồ kết mà thỉnh thoảng mẹ vẫn nấu gội đầu. Cái mùi đó chẳng lẫn vào đâu được mẹ nhỉ? Tóc mẹ thơm quá. Bây giờ khó kiếm bồ kết lắm mẹ ạ. Mẹ đừng đi công tác xa như ba nhé. Mình ba đi đã thấy buồn rồi, cả mẹ đi thì anh Bon thể nào cũng trốn đi chơi cho xem, mà không có anh Tôm thì anh Bon chắc cũng chẳng biết chơi với ai đâu. Mẹ đừng đi mẹ nhé! Mẹ ở nhà chơi với anh hai không thì anh hai sẽ rất buồn đấy mẹ ạ. Mẹ đừng cho anh hai ăn nhiều kem bạc hà mẹ nhé. Mẹ mua kem chocolate cho anh ý ăn mẹ ạ. Con là thích nhất kem đấy đấy. Gì? Anh không thích ăn kem đấy á? Kệ anh. Nhưng kem đấy ngon hơn bạc hà nhiều. Anh hai hư lắm, chẳng bao giờ nghe lời em gì cả. Anh hai này, ở trường em có 1 anh cũng tên Hoàng Khánh Nam cơ, nhưng mà anh ý trái ngược với tính anh lắm nhé, anh ý hay cười này, anh ý còn thích ăn kem chocolate nữa cơ, anh ý đẹp trai cực, hứ, hơn anh nhiều, anh thì lúc nào cũng tự cao tự đại về cái vẻ ngoài của mình. Em nói thật nhé, anh hai xấu cực. Xấu ơi là xấu ý. Anh ơi! Anh hai ơi! Sao anh không lên tiếng. Anh giận em vì hôm anh và ba mẹ đi em không tới tiễn à? Em xin lỗi anh hai. Xin lỗi cả ba mẹ nữa. Hôm đấy… không… chẳng qua tại con ham chơi nên con không đến.- Nước mắt nó chảy dài khi nhớ đến ngày hôm đó- Nhà mới anh hai ở đâu anh hai? Đẹp không anh hai? Có nhiều hoa không? À em quên là anh chẳng thích hoa như em nhỉ? Thế thì có nhiều cỏ không? Em thích những bãi cỏ xanh rờn ý. Anh hai! Anh hai! Em thương anh hai nhất. Anh hai có thương Bun không? Anh hai? Anh hai có thương Bun không? Không! Anh hai không thương em đâu. Cả ba mẹ nữa. Nếu thương Bun thì ba người đâu có bỏ Bun lại một mình chứ? Con ghét nhà mình lắm. Ba mẹ và anh sống hạnh phúc để mình con lại thế gian này một mình…. Con ghét lắm…”
Có một con bé ôm chặt cái dây chuyền có hình mặt trăng vào lòng nức nở. Chỉ một mình nó ngồi ở đấy… một mình nó… khóc và khóc…
Ngày hôm sau…
Tiết Sinh học lớp 11A1…
- He, nhìn cũng hay hay nhỉ?- Viết Quân lôi từ trong cặp ra 1 bộ xương dạ quang nhỏ nhỏ đặt lên bàn trước mặt 2 đứa (Linh Như và Viết Quân ngồi chung 1 bàn đó).
- Xời, tưởng gì chứ cái này nghịch suốt.- Nó chẳng để tâm đến cái bộ xương đó nữa trong khi Viết Quân cứ giơ lên trước mặt nhìn nhìn ngó ngó còn cười 1 mình nữa chứ, việc làm kì quái đó của hắn đã lọt vào mắt cô dạy Sinh. Ai chả biết có chuyện gì xảy ra chứ…
- Viết Quân, em có cái gì trên tay vậy?- Cô hỏi.
Hắn nhanh chóng cất bộ xương vào ngăn bàn rồi lại nắm tay lại như là trong tay hắn đang giữ cái vật cô muốn hỏi vậy. Cô đứng sát bên…
- Dạ… em có cầm gì đâu cô?
- Xòe tay em ra tôi xem.
Hắn cứ vờ nắm chặt tay lại vậy, mặt cúi xuống ra vẻ hối lỗi… Cô vẫn đứng sát bên nhìn hắn trừng trừng… Hắn đưa bàn tay đang nắm chặt nãy giờ vào túi quần, như kiểu vừa cất cái gì vào trong túi vậy… Tiếng cười ở đâu đó “gần hắn” bắt đầu xuất hiện…
- Tôi không bảo em cất nó vào túi quần, mang ra đây!- Cô ra lệnh.
Hắn đưa tay móc móc 2 bên túi quần ra… chẳng có gì cả…
- Em thưa cô có gì đâu ạ?
Khương Duy ngồi dưới loi choi:
- Em thưa cô bạn ý biết làm ảo thuật đấy cô ạ!
- Tôi không hỏi em. Viết Quân, em đang đùa tôi đấy à? Rõ ràng tôi thấy em cất gì vào túi mà.
- Nhưng mà không có gì thật ạ!
Ba đứa bạn bụm miệng cười… Cô đưa tay vào ngăn bàn, lôi cái bộ xương dạ quang nhỏ xíu ấy ra:
- Thế đây là gì hả Viết Quân?- Cô đưa lên cho cả lớp coi.
Hắn im lặng…
- Tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài.
- Ui cô ơi, em vi phạm lần đầu mà cô. Lần đầu tiên cũng là lần thứ nhất. Cô tha lỗi cho em đi cô.- Hắn năn nỉ.
- Được rồi, vậy nếu em phân tích được giới tính của bộ xương này thì tôi sẽ tha cho em.
Cả lớp cười ồ lên, hắn suy nghĩ 5s, đang định đếm mấy cái xương thì 1 ý tưởng lóe ra trên đầu hắn…
- Cô đợi em gọi điện đến cơ sở sản xuất đã ạ.
10s sau…
- Em thưa cô em vừa hỏi nhà sản suất giới tính của bộ xương này, họ nói họ cũng không biết mà phải tùy vào người sử dụng quyết định giới tính cho nó ạ. Bộ xương này là của em vì thế em có quyền quyết định giới tính của nó.
- Thôi được rồi, tôi cũng định tha cho em- Cô không định nghe hết lời hắn nói mà đã lên tiếng- Nhưng vì em nói bộ xương này là của em nên tôi không tha nữa.- Cô cầm bộ xương định quay lại bục giảng thì hắn lại “phản công”:
- Không ạ! Ý em là bộ xương thuộc quyền sở hữu của em chứ không phải xương của em ạ.
- Tôi cứ ghi em vào sổ cái đã, có gì em nói với thày hiệu trưởng ý.
Hắn ngồi xuống hậm hực trong khi 3 đứa bạn vỗ tay tán thưởng:
- Mày cãi hơi bị được đấy.- Khánh Nam khen.
- Em thích trò ảo thuật hơn.- Nó bình phẩm.
- Cái bộ xương đấy để tối tao mang sang trêu con yêu quái cạnh nhà có phải hay không?- Khương Duy vừa nói vừa tặc lưỡi nhìn sang Minh Phương, 3 đứa bạn (lại) bắt đầu thở dài ngao ngán nhìn Khương Duy với cái chủ đề cũ rích này.
Chỉ còn vài ngày nữa là tiệm bánh đóng cửa rồi. Sao chị Mai Chi lâu ra thế nhỉ? À, kia rồi.
- Sao chị lâu ra thế?
- Chị phải trực nhật mà, năn nỉ mãi Tuấn Vũ mới trực thay cho đấy.
Hai chị em cùng đạp xe đến tiệm bánh.
- Làm ở đây chị cũng thấy vui vui đó chứ?- Mai Chi nói với nó.
- Hồi trước tên Viết Quân đến làm cùng em 1 buổi cũng nói thế đấy.
Trong gần 2 tuần nó rời Việt Nam, chính Mai Chi đã đến đây làm việc thay nó để mong nó không bị đuổi việc. Hôm trước hai chị em nói chuyện, Mai Chi nói là muốn xin lỗi nó vì hồi lâu lâu đã tát nó (mà lý do là bắt nguồn từ cái ông Tuấn Vũ). Mấy hôm nay làm việc chung với Mai Chi, nó thấy Mai Chi tuy dữ (như Minh Phương) nhưng rất tốt, nói chuyện cũng cởi mở nữa, khác xa những gì nó cảm nhận về Mai Chi trước kia. Anh Khánh Nam cũng từng nói tính chị ý chơi rất thích mà. Phương Linh không có ở đây, tự nhiên có chị Mai Chi nói chuyện cũng thấy vui vui. Mà anh Tuấn Vũ với chị Mai Chi là bạn thân lâu năm đấy. Vậy sao không tiến xa hơn được nhỉ?
- Chị năn nỉ em đấy! Vì em chơi thân nên sẽ không ai nghi ngờ em đâu, năn nỉ em mà. Em là công chúa cơ mà, chẳng nhẽ nhìn con gái bị bắt nạt mà không trả thù lại sao? Em bỏ cái này vào chỗ Khương Duy cho chị đi.- Minh Phương năn nỉ nó.
- Chị ơi nhưng em…
- Xin em đấy. Mau lên, bọn hắn đi ăn trưa rồi mà. Chị xuống canteen trước nhé!
Nó thở dài, vừa đi vừa tung hứng cái bọc đen đen Minh Phương đưa cho trên tay:
- Khương Duy tha lỗi cho em nha! Nhưng em bị ép mà, ko thể làm khác.Chậc!
Nó cứ luôn miệng nói đi nói lại mấy câu đó mà ko biết rằng trên hành lang chẳng phải chỉ có riên
g mình nó.
- Sao? Em có lỗi gì với anh à?- Khương Duy vỗ vai nó.
Giật thót! 2s để bình tĩnh lại.
- A ơ à mấy người chưa đi ăn sao?
- Đợi mãi không thấy cô nên tụi tôi lên đây tìm chứ ở dưới đó với mấy con nhỏ kia đau đầu lắm, như kiểu mình là động vật quý hiếm hay sao ý mà suốt ngày tụi nó bám theo nhỉ?- Viết Quân hỏi ngây thơ như kiểu từ bé tới giờ hắn chưa bị ai bám theo không bằng.
- Ừ ừ tôi xuống ngay đấy. Mấy người cứ xuống đó trước đi.- Nó lấy cớ.
- Hey, ko phải chạy làng, nói đi chứ.- Khương Duy lôi nó lại- Chắc con yêu quái cạnh nhà anh lại nhờ em làm cái gì hại anh hả?
- Không, không có mà.- Nó chối bay.
- Nói mau.- Khương Duy ghé sát mặt nó hăm dọa làm mặt nó hơi đỏ lên 1 chút.
- 2 người làm gì đi chứ? Để ông Duy bắt nạt em thế à?- Mặc nó kêu cứu, Khánh Nam và Viết Quân vẫn đứng cười. Bất ngờ, nó giơ cái bọc đen đen đó lên trước mặt Khương Duy, nhưng phản ứng của Khương Duy ngược lại so với nó nghĩ…
- Gì đây?- Khương Duy thản nhiên nhận lấy cái bọc nilon trên tay nó ko 1 chút