Dì Tuyết làm bánh trứng gà vừa thơm vừa mềm lại không quá ngọt, tuy ngoài miệng không nói nhưng Chu Ngôn Dụ rất thích ăn.
Ngay lúc dì Tuyết đem bữa sáng dọn lên xong bà nội cũng từ trên lầu xuống tới.
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ vòng qua cạnh bàn nhanh chân lên đón.
"Bà nội".
Hai người trăm miệng một lời.
"Ngoan".
Bà nội Thẩm cao hứng đáp lại.
Dáng người bà nhỏ gầy mặc một chiếc sườn xám thiên thanh, trên cổ đeo thêm một chuỗi ngọc lam, tóc đã điểm hoa râm nhưng vẫn được vấn lên chỉnh chỉnh tề tề, một bên còn treo chiếc kẹp trân châu cực kì tinh xảo.
Cả người toát lên thần thái sáng láng, đầy tinh thần.
"Hai đứa nói muốn trở về, còn nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố thật làm bà nội tò mò cả buổi tối.
Như thế nào? Muốn đợi cả nhà đông đủ rồi mới nói hay hiện tại cùng bà nội nói trước?".
Bà nội Thẩm có nụ cười hiền hòa, ôn nhu, giọng nói mềm mại mang đậm hương vị nữ nhân Giang Nam.
Nghe bà nội Thẩm hỏi như vậy, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ liếc nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Chu Ngôn Dụ mở miệng nói.
"Chuyện này đúng là nên nói với bà nội trước mới phải, chính là về hôn nhân của Thẩm Hi.
Con hi vọng bà nội có thể đem Thẩm Hi giao cho con, con hứa sẽ chiếu cố cậu ấy cả đời".
Bà nội Thẩm nghe vậy thình lình ngẩn ra, Thẩm Hi lúc này cũng tiến lên nói.
"Bà nội, bà cũng biết chuyện này so với bất kì chuyện nào khác đều là quan trọng nhất.
Bà nội nhất định hy vọng con có thể hạnh phúc, con nghĩ không ra còn có ai tốt hơn anh ấy.
Bất quá anh ấy vẫn mãi chưa chịu cùng con một chỗ, bà nội đến giúp con khuyên nhủ anh ấy đi".
Chu Ngôn Dụ biết ngay Thẩm Hi mở miệng liền sẽ nói ra những lời không đứng đắn vì thế anh lại bổ sung thêm một câu.
"Không phải con không chịu cùng cậu ấy chung một chỗ, chỉ cần cậu ấy muốn con sẽ mãi bồi ở bên người cậu ấy".
"Bà nội, anh ấy lại đang lấy cớ đó.
Dù sao bà nội cũng phải đến giúp con làm chủ".
Thẩm Hi bắt đầu chơi xấu.
"Nếu muốn tôi cùng cậu một chỗ cậu phải sửa tật xấu khi rời giường".
Chu Ngôn Dụ đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trang nói.
Nói đến tật xấu khi rời giường, Thẩm Hi có chút chột dạ.
Hắn rời giường tính khí rất kém, bởi vì nếu ngủ không ngon mà bị đánh thức đầu sẽ rất đau, sau đó vẫn sẽ luôn duy trì trạng thái không muốn nói chuyện.
Thật ra Chu Ngôn Dụ đều biết, cho nên anh mới nói như vậy.
Có mấy lần giường chăn của Chu Ngôn Dụ bị bạn bè chiếm mất, đêm hôm khuya khoắt anh cũng tình nguyện ở lại thư phòng đọc sách chứ nhất quyết không chạy tới nhà Thẩm Hi mượn phòng ngủ, nguyên nhân chính là như vậy.
Thẩm Hi không nói, bà nội Thẩm hết nhìn hắn rồi lại nhìn Chu Ngôn Dụ buồn cười nói.
"Còn tưởng hai đứa muốn tuyên bố chuyện gì, nếu chỉ là chuyện này thì bà nội chỉ có một câu...".
"Câu gì ạ?".
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ lần thứ hai trăm miệng một lời, bọn họ không nhịn được lại liếc nhìn nhau sau đó nhìn về phía bà nội Thẩm.
"Tiểu Dụ nói muốn chiếu cố Hi Nhi cả đời, những lời này từ năm mười tuổi đã bắt đầu nói rồi.
Hiện tại cũng đã hai mươi tám tuổi, đã mười tám năm trôi qua, đến nỗi Hi Nhi bị Tiểu Dụ sủng lên trời.
Bà nội vì chuyện hôn nhân của con mà rầu thối ruột, bất quá đúng thật là không gặp được ai có thể tốt hơn Tiểu Dụ.
Chỉ là Tiểu Dụ, bà nội vẫn muốn hỏi lại con một câu, chuyện này con thật sự sẽ không hối hận?".
Chu Ngôn Dụ lắc đầu, yên lặng nói.
"Vĩnh viễn không hối hận".
Nghe vậy, bà nội Thẩm nở nụ cười kéo tay Chu Ngôn Dụ.
"Con vẫn luôn là một đứa trẻ tốt, bà nội thương Hi Nhi như thế nào thì thương con y như vậy.
Chỉ cần con không hối hận, đem Hi Nhi giao cho con bà nội yên tâm".
"Cảm ơn bà nội".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Hi Nhi".
Bà nội Thẩm lại chuyển hướng sang